"Thật là quá đáng. Sao người luyện võ có thể thông đồng với đám côn đồ kia chứ?"
"Không phải Trần quán chủ thường nói luyện võ là để rèn luyện thân thể sao? Tại sao lại có người luyện võ đi bắt nạt người khác như vậy chứ?”
"Một thanh niên đẹp trai như vậy mà bị phá mặt thì làm sao mà sống nổi chứ, quả thật là không thể chấp nhận được…"
Trần Huyền Sách nghe được mấy lời bàn tán xung quanh thì sắc mặt lập tức tái nhợt đi. Vẻ mặt của Bản đầu đinh cũng đã xám như tro vì biết hôm nay mình xong đời rồi.
"Người đệ tử này của ông." Đường Hán chỉ vào Ưng Trảo. Vương, Lục Bách: "Hắn ta không quan tâm đúng sai, ỷ vào võ công ngang nhiên ra mặt vì người khác, muốn đánh gãy một chân của tôi.
Võ quán Hán Uy của ông dạy ra những đệ tử như vậy thì xin hỏi võ đức ở đâu? Dựa vào cái gì mà võ quán của ong có thể tự xưng dùng võ dưỡng đức?"
Sau khi Đường Hán nói xong toàn bộ hiện trường đã hoàn toàn im lặng, sau đó những người bên ngoài võ quán lại chỉ trỏ vào Bản đầu đinh và Lục Bách, châu đầu ghé tai thì thầm khiến các đệ tử trong võ quán xấu hổ cúi đầu.
Sắc mặt Trần Huyền Sách liên tục thay đổi, đợi Đường Hán nói xong liền quát gọi Bản đầu định: "Hạ Khải, mày ra đây. "Sư phụ!"
Hạ Khải kéo lê cái chân vừa bị Đường Hán làm bị thương, khập khiễng đi tới.
"Những chuyện ông chủ Đường nói đều là sự thật sao?"
Hạ Khải nhìn thoáng qua Đường Hán, biết sự tình không. thể giấu được nữa nên lập tức quỳ xuống nói: "Sư phụ, đệ tử đáng chết, vì đệ tử uống quá nhiều nên mới làm ra chuyện ngu. ngốc… "
"Khốn nạn, bình thường ta dạy các người như thế nào chứ?" Trần Huyền Sách đá Hạ Khải một cước, lạnh lùng nói: "Đầu to, đánh gãy tay hẳn."
"Vâng, thưa sư phụ."
Người đàn ông to lớn bên cạnh Trần Huyền Sách lập tức tiến tới nằm lấy cánh tay của Hạ Khải, anh ta thoáng dùng lực một phát, cánh tay của Hạ Khải lập tức bị bẻ gãy trong tích tắc.
“Ahhh..” Hạ Khải hét lên một tiếng rồi cũng ngất đi.
Trần Huyền Sách nói: "Đưa nó đến bệnh viện đi. Sau này. nó sẽ bị đuổi ra khỏi võ quán Hán Uy, cả đời này nó sẽ không được phép bước vào võ quán nữa."
Rất nhanh đã có hai võ giả cõng Hạ Khải ra khỏi võ quán.
Đám đông vây xem nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc, không ai ngờ nội quy của võ quán của Trần Huyền Sách lại nghiêm ngặt như vậy.
"Lục Bách, mày có biết mày sai không?" Lục Bách quỳ xuống nói: "Đệ tử biết lỗi rồi."
"Niệm tình sai lầm của mày cũng không lớn, tao phạt mày cấm ăn ba ngày, giam cầm một tháng để suy ngẫm về lỗi lầm của mình”
Lại có thêm hai đệ tử khác đến mang Lục Bách đi, Trần Huyền Sách quay sang nói với Đường Hán: "Ông chủ Đường, cậu thấy tôi xử lý đệ tử như vậy đã ổn thỏa chưa?"
"Mất bò mới lo làm chuồn nhưng như vậy vẫn chưa muộn lắm!"
Đường Hán rất khâm phục thái độ quyết đoán của Trần Huyền Sách, lúc xử phạt đệ tử cũng không bao che chút nào, với những quy tắc nghiêm ngặt của võ quán, có lẽ Hạ Khải chỉ là một con sâu làm rầu nồi canh.
Sau đó anh lại nói thêm: “Nhưng mục đích lần tôi đến đây là để thu tiền, không phải để nhìn ông xử phạt đệ tử.”
Trần Huyền Sách nói: “Quả thật võ quán của chúng tôi có nợ nhà hàng của cậu, chúng tôi nên trả, nhưng mà cậu vừa mới gỡ bảng hiệu võ quán của tôi xuống. Nếu tôi cứ dễ dàng giao tiền ra, mọi người sẽ nghĩ Trần Huyền Sách tôi sợ cậu. Sau này võ quán của chúng tôi cũng sẽ không còn chỗ đứng ở thành phố Giang Nam này nữa.
Đường Hán nhướng mày nói: "Trần quán chủ, giờ ông muốn thế nào?"