Hiện tại Đường Hán chủ động đề nghị gọi là bác sĩ Đường, đây là cách tốt nhất, vừa cung kính vừa không lưu lại dấu vết gì.
Đổng Kiến Bân lấy lá bùa ra nói: "Bác sĩ Đường, cậu nghĩ tôi còn cần tiếp tục mang nó theo không?"
Đường Hán nói: "Không cần, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, nó cũng đã phát huy tác dụng, bây giờ cũng giống. như giấy vụn thôi, cứ ném đi đi.”
Đổng Kiến Bân cảm thấy gương mặt nóng lên vì xấu hổ.
Lúc trước Đường Hán cùng với hắn hứa hẹn, Đường Hán sẽ giúp hắn thăng chức và hắn sẽ giúp Đường Hán lấy lại được khoản nợ. Mặc dù bây giờ giao dịch đã hoàn thành. Nhưng nhìn như thế nào thì vẫn thấy là hắn đang được hời lớn. Bởi vì số tiền sáu mươi vạn kia vốn là tiền thiếu người ta, số tiền này cũng kém xa với cái ghế ngồi huyện trưởng.
"Bác sĩ Đường, cậu còn cần tôi làm gì nữa không? Chỉ cần cậu cần thì tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mà làm.”
Đường Hán nói: “Con người tôi trước đây luôn nói một là một, hai là hai. Giao dịch chính là giao dịch. Hiện tại huyện trưởng đã được thăng chức theo ý muốn, tôi cũng đã đòi được lại tiền. Hai chúng ta sòng phẳng, tôi sẽ không đòi hỏi nhiều hơn đâu.”
Đổng Kiến Bân ở trong quan trường lăn lộn đã nhiều năm như vậy, hẳn làm sao có thể không nghe ra được ý tứ của Đường Hán. Đó chính là giao dịch lần trước đã kết thúc, nếu lại muốn tìm Đường Hán thì lại là một chuyện khác.
Đường Hán thật sự không có gì cần hản, nhưng hẳn lại thật sự đang có chuyện cần cầu Đường Hán. Mặc dù hắn đã ng ¡ trí huyện trưởng, nhưng cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, hắn rất cần một cao nhân như Đường Hán chỉ điểm.
Nghĩ đến đây, Đổng Kiến Bân liền mặt dày nói: "Bác sĩ Đường, mặc dù lần này giao dịch của chúng ta đã kết thúc, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè đúng không?”
“Ừ, là bạn bè, con người tôi rất thích kết giao bạn bè nha!” Đường Hán nói.
“Nếu đã như vậy thì bác sĩ Đường có thể giúp tôi xem bước tiếp theo nên làm như thế nào không?”
Đường Hán nhìn chằm chăm Đổng Kiến Bân ba phút, thầm nghĩ người này tài vận không có, nhưng quan vận cũng thật không tồi. Nếu mình lại nâng đỡ một chút, đúng thật là sẽ một bước lên mây.
Đổng Kiến Bân có chút khẩn trương, nhịn không được mà hỏi: "Bác sĩ Đường, như thế nào?"
Đường Hán nói: “Xem xét từ mệnh của anh thì sự nghiệp. của anh hơi hỗn loạn. Nếu muốn tiến thêm bước nữa thì có thể là một bước lên mây, nhưng cũng có thể là vạn kiếp bất phục!”
Đổng Kiến Bân bị dọa toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến vị huyện trưởng tiền nhiệm, hôm qua vẫn còn kiêu ngạo như gió xuân, ngay sau đó liền biến thành tù nhân.
"Đường đại sư, xin hãy giúp tôi xem một chút, có cách nào phá giải không?”
Dưới tình huống cấp bách, Đổng Kiến Bân lại một lần nữa gọi Đường Hán là Đường đại sư, đủ để thấy hản đang lo lắng đến mức nào.
Đường Hán không lên tiếng, cầm tách trà trước mặt lên, thổi một hơi rồi nhàn nhã nhấp một ngụm.
Đổng Kiến Bân lập tức hiểu rõ, ý của Đường Hán là giao dịch lần trước đã kết thúc. Nếu lại muốn anh ra tay giúp đỡ thì phải xuất ra chút thành ý.
Nhưng hẳn thật sự không có gì để đưa ra, thông thường thì những đại sư phong thủy đều muốn tiền, nhưng mà trong tay hẳn tại không có tiền.
Đổng Kiến Bân có chút bất đắc dĩ, không biết phải làm sao, Đường Hán nói: "Như vậy đi, chúng ta lại làm một cái giao dịch khác."
"Giao dịch như thế nào?" Đổng Kiến Bân hỏi.
Đường Hán nói: "Trong vòng ba năm, tôi sẽ giúp anh tiến thêm một bước, thậm chí là mấy bước. Nhưng trong khoảng thời gian này, nếu như tôi có việc nhờ thì anh phải tận lực hỗ trợi"