• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng anh đi đâu để tìm la bàn đây, thứ này ở xã hội hiện đại căn bản không có bán, bên cạnh anh cũng không có thầy phong thủy.

Dù sao cũng không có việc gì làm, Đường Hán quyết định thử vận may ở chợ đồ cổ, biết đâu có thể tìm được đồ vật cổ xưa như vậy ở đó.

Đường Hán lấy thẻ ngân hàng ra, trong đó có năm trăm nghìn tệ mà Lạc Mỹ Huyên đã cho anh.

Vì không hẹn trước nên không thể rút quá nhiều tiền mặt một lúc, anh liên tục đi mấy ngân hàng mới rút đủ ba trăm nghìn tệ.

Đường Hán bỏ tiền vào trong Thần Chỉ Giới, sau khi suy nghĩ, anh mua một chiếc ba lô từ một cửa hàng bán đồ thể thao.

Mục đích của ba lô là để thuận tiện lấy tiền hơn, dù sao. ba trăm nghìn cũng là một số tiền lớn, nếu như đột nhiên xuất hiện sẽ khiến người khác chú ý, có chiếc ba lô này sẽ giúp dễ dàng che giấu hơn.

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Đường Hán bắt taxi đi tới phố đồ cổ. Phố đồ cổ nằm ở ngoại ô thành phố Giang Nam, bên ngoài hơi vắng vẻ nhưng trên đường có rất nhiều người, rất náo nhiệt.

Kể từ khi CCTV phát sóng chuyên mục giám định giá kho báu, Trung Quốc lập tức tiến vào kỷ nguyên toàn dân sưu tầm, sau khi xem chương trình, một số người về nhà lục lọi đồ đạc để xem có thể tìm được món đồ có giá trị nào không.

Cũng có một số người thích lang thang trên những con phố cổ khi rảnh rỗi, mơ ước tìm được kho báu.

Tóm lại, mọi người ngày càng nhận thức rõ hơn về đồ cổ, điều này tự nhiên dẫn đến hoạt động kinh doanh của phố đồ cổ cũng được cải thiện hơn.

Phố đồ cổ tuy có nhiều người nhưng lại tương đối yên tĩnh, khách hàng đang lặng lẽ quan sát những món đồ mình thích, chỉ có một số chủ gian hàng tụ tập trò chuyện, kể những câu chuyện lý thú về nghề chơi đồ cổ.

Khi mới bước vào phố đồ cổ sẽ thấy các gian hàng bày. bán nhiều mặt hàng khác nhau chờ người mua đến xem.

Đường Hán đi qua mấy gian hàng, phát hiện đồ được trưng bày đều là hàng nhái hoặc là đồ thủ công, cơ bản không có đồ cổ nào cả. Nhưng nghĩ mà xem, ngày nay không ai ngu ngốc, việc bán bảo vật như đồ bỏ đi như ngày xưa ngày càng ít phổ biến.

Về mặt đồ cổ, Đường Hán hoàn toàn là một người ngoài ngành, nhưng từ khi nhận được truyền thừa, anh có thể dựa vào linh khí của nó để biết được đồ vật đó có niên đại bao nhiêu, đồ vật càng cổ thì càng có linh khí, trong khi đồ thủ công hiện đại lại không có linh khí.

Hơn nữa, linh khí là thứ không thể làm giả, xem xét rất chính xác nên về cơ bản không có khả năng nhìn sai.

Mục đích hôm nay của Đường Hán là tìm một chiếc la bàn tốt một chút để sau này thời điểm xem phong thủy sẽ thuận tiện hơn, xem đồ cổ chỉ để cho vui, nếu gặp được vật nào tốt cũng không ngại mua một chút.

Anh ghé thăm hơn chục gian hàng liên tiếp nhưng vẫn không tìm thấy gì.

“Anh chàng đẹp trai, anh đang tìm gì thế?”

Đường Hán quay đầu lại, thấy phía sau anh là một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất sang trọng, tóc nhuộm vàng, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, trang điểm đậm đến mức gần như không nhìn thấy được dung mạo thật của cô ta.

Đường Hán nhìn xung quanh thấy không còn ai khác mới chắc chắn người phụ nữ đang nói chuyện với mình, vì vậy anh trả lời: “Không có gì, chỉ tuỳ tiện xem một chút mà thôi.”

Vừa nói, Đường Hán vừa cố gắng nhớ lại, xác định mình không quen biết người phụ nữ này.

Người phụ nữ tóc vàng đến gần Đường Hán, nhỏ giọng nói: “Anh chàng đẹp trai, đi chơi với chị đây đi.”

“Chị gái, tôi không biết chị” Đường Hán nói.

“Có sao đâu? Bây giờ chị dẫn cậu đi tìm hiểu, quen biết một chút về mọi mặt, giá cả do cậu quyết định.”

Người phụ nữ tóc vàng vừa nói vừa nháy mắt với Đường. Hán, khiến lớp trang điểm trên mặt cô ta rơi ra.

Trong lòng Đường Hán hiện lên hàng trăm câu chửi thề, người phụ nữ đối diện ra là muốn 'làm thịt anh? Anh thật sự có tiềm lực làm trai bao sao?

“Chị gái à, chị nhận nhầm người rồi." Đường Hán không nói nên lời, xoay người rời đi.

Không ngờ, người phụ nữ này lại không chịu buông tha cho anh mà cứ bám sát lấy anh.

“Anh chàng đẹp trai, đừng đi. Hai nghìn một đêm thì sao? Đối với sinh viên đại học như cậu, giá này không hề thấp. Nói cho cậu biết, tôi là người toàn năng, nóng lạnh gì đều giỏi hết… Cậu vừa được tận hưởng vừa có tiền, tôi đảm bảo cậu sẽ không bị thiệt thòi””

Đường Hán liên tục bị một phụ nữ không ngừng quấy rối tình dục ở nơi công cộng, anh cảm thấy mặt đỏ bừng và tim đập nhanh, như thể mọi người xung quanh đang nhìn mình. Người phụ nữ này sao có thể làm thế chứ, tuy anh cũng hơi đẹp trai nhưng vẫn còn là xử nam nha.

Người phụ nữ tóc vàng tựa hồ nhìn ra được điều gì đó trong sự bối rối của Đường Hán, ngạc nhiên nói:

“Anh chàng đẹp trai, không phải cậu còn là xử nam đấy chứ? Nếu là xử nam thì chị đây cho cậu năm nghìn, bây giờ sinh viên giống cậu mà là xử nam rất khó tìm, toàn là những người đã qua tay nhiều người.”

Lần đầu tiên gặp chuyện này, Đường Hán nhất thời không biết nên xử lý thế nào, nếu là đàn ông thì anh sẽ đá hẳn một cái, nhưng đối phương lại là phụ nữ, anh không thể đánh hay mắng được, nên anh chỉ có thể tăng tốc.

“Anh chàng đẹp trai, đừng chạy mà, đợi tôi với, giá cả có thể thương lượng, tám nghìn, tám nghìn thì sao?”

Người phụ nữ vẫn tiếp tục đuổi theo, hai người họ một người chạy một người đuổi, những người đi dạo phố nhao nhao nhìn về phía này, không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Mười nghìn, tôi nói cho cậu biết, mười nghìn là giá cao. nhất, không tin cậu có thể hỏi xung quanh đi, còn có ai ra giá cao hơn chị đây không?”

Người phụ nữ phía sau líu lo không ngừng khiến càng ngày càng có nhiều người chú ý hơn.

Đường Hán bất đắc dĩ dừng lại, nói với người phụ nữ: “Dì à, con trai của dì bao nhiêu tuổi rồi? Nó có biết dì không biết xấu hổ như vậy không?”

Người phụ nữ chợt cảm thấy như bị giãm đuôi, hét lên: “Cái tên mặt trằng này, cậu gọi ai là dì? Cậu nói ai không biết xấu hổ? Dạng người như cậu bà đây đã thấy nhiều rồi, giả vờ cái gì hả?”

Lúc này người vây xem càng ngày càng nhiều, họ đều nhao nhao chỉ về phía người phụ nữ, người phụ nữ khit mũi, không quấy rầy Đường Hán nữa, lắc cái mông lớn rời đi.

Đường Hán läc đầu, tiếp tục đi vào phố cổ.

Nhìn thấy sắp hết các gian hàng bán lẻ, trước phía trước là tiệm đồ cổ, đồ vật ở trong đó có khả năng tốt một chút, nhưng giá cả tuyệt đối cao hơn bên ngoài rất nhiều.

Ở ra các gian hàng bán lẻ có một ông già ăn mặc vô cùng mộc mạc đang trông coi một gian hàng nhỏ, gian hàng được phủ một tấm nilon bẩn thỉu, phía trên trưng bày hàng chục cục đất.

Thỉnh thoảng có người tới hỏi thăm nhưng họ nhanh chóng lắc đầu bỏ đi.

Đường Hán nhìn thoáng qua những cục đất đó, trong lòng đột nhiên rung động, có một cục đất tản ra linh khí bùng nổ, anh không biết bên trong chứa cái gì nhưng khẳng định là đồ tốt.

Đường Hán vẫn bình tĩnh, liên tiếp nhìn qua mấy gian hàng, sau đó giả vờ thản nhiên đi tới gian hàng của ông lão hỏi: “Ông cụ, những thứ này của ông là gì vậy?”

Ông lão ngậm một chiếc tẩu khô trong miệng, hít một hơi rồi nói: “Là do công nhân nông thôn đào lên khỏi lòng đất, không biết là cái gì”

“Bán như thế nào?” Đường Hán hỏi.

“Một nghìn tệ lấy hết tất cả, không mặc cả.” Ông lão nói.

Đường Hán không nói nên lời, không biết ông lão này suy nghĩ cái gì mà bán đắt như vậy. Nhưng có lẽ ông lão thật sự không biết những thứ này là cái gì, nếu không thì khối linh khí phong phú đó nhất định sẽ có giá cao hơn thế này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK