"Nhìn đi, có hiệu quả đó, đây chính là khí độc được bài tiết ra từ cơ thể cô. Nhưng khí độc của cô cũng độc quá rồi đấy, giống như có thể giết chết người vậy." Đường Hán nói xong liền lấy tay che miệng lại.
"Á.. Tôi phải giết anh." Cô gái tóc đỏ giờ mới biết mình bị Đường Hán trêu đùa, xấu hổ trước mặt mọi người, liền muốn xông lên liều mạng với Đường Hán.
"Bụp… Bụp…' Thế nhưng dưới váy cô ta lại liên tục xả vài phát rắm.
"Thối quá, cô gái này đánh rắm thối thật, mau chạy thôi, thối chết mất." Người xung quanh thi nhau che mũi chạy tứ phía.
"Anh đợi đấy, tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Cô gái tóc đỏ xấu hổ đỏ cả mặt, quay đầu chạy ra ngoài, chạy đến đây tiếng rắm bụp bụp kêu đến đấy.
Đường Hán ở sau lưng cô ta hô to: "Quên mất không nói cho, huyệt Thiên Cơ gọi là huyệt Khí Môn, hay còn được gọi là huyệt Phóng Khí, sau này nhớ ấn chỗ này nhé, hiệu quả bài tiết rất tốt đó."
Hoa Phi Phi ở một bên cười đến nỗi cả người rung rung lên vì quá nhiều mỡ: " Đường Hán, em xấu quá đấy."
Đường Hán cười nói: "Thế nào, hả giận chưa?" "Ừm, hả giận rồi." Hoa Phi Phi khế gật đầu.
Nhưng trong gian phòng của bọn họ, cô ấy lại nhảy bổ vào ngực Đường Hán khóc ầm lên..
Còn Đường Hán thì rất xấu hổ, nói Hoa Phi Phi nhảy bổ vào ngực anh, nhưng nhìn thế nào cũng thấy cô ấy đã dùng cơ thể to béo của mình ôm Đường Hán vào trong ngực. Cũng may Hoa Phi Phi mặc dù béo ở chỗ không nên béo, nhưng ở những chỗ đáng ra phải béo lại rất bụ bãm, cảm giác nằm trên đó khá thoải mái..
"Đường Hán, em biết không, những năm nay bời vì béo mà chị bị bao nhiêu người khinh thường, khóc hết bao nhiêu là nước mắt. Chính chị cũng hận chính mình, tại sao lại béo như vậy, chị cũng muốn mặc váy đẹp ,đi cao gót, lái xe thể thao như bao cô gái khác, nhưng chị thì không thể. Thấy đồ ăn chị không thể kiểm soát bản thân được. Chị cảm thấy lúc đó chị không còn là chị nữa, mà ăn liên hồi như điên vậy, đến khi nào không ăn được nữa thì thôi”
Đường Hán võ phía sau cô ấy, an ủi: "Không sao, không thể trách chị được."
Hoa Phi Phi lại nói thêm: “Thực ra ban đầu chị khá thôn thả, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mà từ mười năm trước liền biến thành bộ dạng này, nhìn thấy đồ ăn thì không thể kiềm chế lại.Bất quá chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi, ngày mai chị sẽ đi làm giải phẫu, cắt bớt một nửa dạ dày, bác sĩ chăm sóc sức khỏe của chị nói như vậy mới có thể gầy bớt được."
Khóc một hồi lâu, Hoa Phi Phi phát tiết cũng kha khá rồi, nước mắt tuôn ra ướt đẫm ngực Đường Hán, nói: "Em đi đi, cảm ơn đã đón sinh nhật cùng chị hôm nay, nếu sau này chị không gầy bớt được, chị sẽ không bao giờ gặp lại em nữa."
Đường Hán nói: "Cùng đi đi, em về nhà cùng chị."
Hoa Phi Phi trợn to mắt nhìn Đường Hán: "Cuối cùng em cũng chấp nhận chị rồi sao, muốn qua đêm cùng chị á?"
Đường Hán cười nói: "Chị Hoa, chị suy nghĩ nhiều rồi, không phải em qua đêm với chị, mà là muốn chữa bệnh với cho chị."
Hoa Phi Phi thất vọng nói: "Chị cứ tưởng em đã chấp nhận chị rồi chứ, mất công chị vui vẻ. Chữa bệnh cho chị sao? Chị có cái bệnh gì? Ngoại trừ béo ra thì chị rất khỏe mạnh đấy. Không phải em cũng muốn làm điều kì quái với chị giống như người phụ nữa kia 4á?"
"Chị Hoa, chị muốn đi đâu. Thực ra cô gái kia quả thực là có bệnh thật, em không lừa chị đâu, đánh rắm nhiều tuyệt đối tốt cho cô ta."
Hoa Phi Phi nói: "Vậy chị thì sao, chị không có bệnh."
Đường Hán nói: "Chị mới nói, chị béo, béo phì chính là bệnh của chị."
"Em nói cái gì, chị béo phì thì em chữa được á?" Hoa Phi Phi khó có thể tin được nhìn Đường Hán.
Đường Hán nghiêm túc nói: "Đương nhiên, từ nay về sau, chị sẽ tạm biệt với béo phì rồi."
"Thôi đi, lừa chị à, nếu em có bản lĩnh thì đã chữa cho chị từ lâu rồi, còn đợi đến hôm nay làm gì. Thực ra em cũng không cần phải tốn sức đâu, ngày mai chị sẽ đi phẫu thuật ngay." Tia hi vọng dấy lên trong mắt Hoa Phi Phi từ từ dập tắt.
"Đi thôi chị Hoa, đảm bảo ngày mai chị có thể bắt đầu gầy. Hủy phẫu thuật đi, ý nghĩ đó không những không tốt cho sức khỏe mà còn không chữa được bệnh của chị nữa." Đường Hán kéo Hoa Phi Phi ra khỏi phòng.
"Nếu em dám lừa chị, thì đời này em tiêu rồi." Hoa Phi Phi vẫn là bán tín bán nghi.