Đường Hán thật sự không muốn dây dưa với hẳn nữa, anh nói: "Được rồi, nếu mày còn cảm thấy khó chịu thì tao đành xin lỗi mày thôi."
Bản đầu định cho rằng Đường Hán hèn nhát nên lời lẽ càng kiêu ngạo hơn nữa: "Môi trên chạm môi dưới, nói một tiếng vậy là xong à? Mày nãm mơ đi!"
Đường Hán cau mày nói: "Vậy mày muốn thế nào?"
Bản đầu đỉnh ác độc nó uỳ lạy xin lỗi tao, sau đó lại để tao đánh gãy chân mày là xong”
Đường Hán không nói chuyện với Bản đầu đinh nữa, anh quay sang nhìn người đàn ông gầy gò đứng sau Bản đầu đinh, nói: “Ý anh thế nào?”
Người đàn ông gầy gò lạnh lùng nói: "Bất cứ người nào từng đánh người của võ quán Hán Uy đều phải trả giá."
"Anh không hỏi tại sao tôi đánh hắn sao?"
"Mặc kệ nguyên nhân là gì, võ quán Hán Uy của bọn tao không thể bị người ngoài ức hiếp được."
Đường Hán cười lạnh nói: "Võ quán Hán Uy đúng là bá đạo. Được rồi, các người muốn lên cùng nhau hay muốn từng người một?"
Anh không thích rắc rối không có nghĩa là anh sợ rắc rối. Nếu đã không thể nói chuyện tử tế được nữa thì anh đành phải hành động dứt khoát một chút thôi.
Bản đầu đinh nói với người đàn ông gầy gò: "Lục Bách sư huynh, anh thấy tên này ngông cuồng cỡ nào chưa, rõ ràng là nó không thèm để võ quán Hán Uy của chúng ta vào mắt."
Người đàn ông gầy gò này tên là Lục Bách, là kẻ rất thành Ưng Trảo Công, được mệnh danh là Ưng Trảo Vương ở võ quán Hán Uy.
Lục Bách vừa thi triển Ưng Trảo Công vừa nói với Đường Hán: "Mày lên trước đi, tao nhường mày ba chiêu."
Lục Bách tự nghĩ mình có thể dễ dàng đánh bại Đường Hán, thậm chí hắn ta còn thấy thiếu niên này chắc chắn là kẻ rất dễ bắt nạt hoàn toàn không đủ tư cách để đối phó với mình.
Hản ta nghĩ vậy cũng có lí do, thoạt nhìn Đường Hán chẳng có nét nào giống cao thủ, cùng lắm chỉ là một anh chàng đẹp trai bình thường mà thôi.
"Mau tới xem, Ưng Trảo Vương sắp tấn công người khác kìa"
"Tam ca, nhanh lên! Nhanh lên! Ở đây có trò vui này."
Nhìn thấy có người sắp ra tay ở đây, mọi người lập tức tụ tập lại xem náo nhiệt, có đệ tử của võ quán, người ngoài đến tập cũng có. Vốn dĩ bản chất của mấy người này vô cùng hung hăn, vừa nhìn thấy có người chiến đấu liền hào hứng vô cùng.
"Lục sư huynh, cố lên…"
"Lục sư huynh mau cho tên đó biết võ quán của chúng ta lợi hại đến mức nào đi."
"Lục sư huynh, trảo ngay trứng *** của nó đi…"
Những người biết đến Lục Bách đã bắt đầu lên tiếng cổ vũ hắn.
Thoạt nhìn Ưng Trảo Công của Lục Bách cũng hấp dẫn nhưng trong mắt Đường Hán thì nó lại tràn đầy sơ hở, căn bản không chịu nổi một kích của anh.
Vì đối phương còn Tàm màư' mời anh ra tay trước nên chắc chản anh vẫn còn dư dả thời gian thu nợ.
Đường Hán không thèm cố tình tạo dáng gì, trực tiếp bước lên một bước, nhìn như rất chậm nhưng chỉ trong nháy mắt anh đã đến ngay trước mặt Lục Bách, kế tiếp anh lại dùng tốc độ cực nhanh đá một cú vào ngực Lục Bách.
Hai mắt Lục Bách trợn ngược, còn chưa kịp ý thức được. chuyện gì xảy ra hẳn ta đã cảm nhận được một cổ lực thật lớn đập ngay ngực mình, lực đó mạnh đến mức làm hắn ta tưởng như mình vừa bị tàu hỏa đâm vào. Ngay giây tiếp theo, cả người Lục Bạch đã bay thẳng ra ngoài, thậm chí còn không kịp thay đổi tư thế, lúc bay ra cả người hắn hệt như hóa thành con ưng bị đá bay ra ngoài.