Đường Hán vừa kiểm tra mạch đập ông lão, phát hiện ra bệnh tim của ông ấy tái phát.
"Thuốc…thuốc…" Ông lão lập tức trở nên yếu ớt vô cùng, ông giơ tay lên, ngón tay run rẩy chỉ vào ngăn kéo bên cạnh.
Đường Hán mở ngăn kéo ra, bên trong tìm thấy một lọ thuốc bổ tim có tác dụng nhanh, mở ra mới phát hiện bên trong trống rỗng, thuốc đều đã uống hết.
Lúc này sắc mặt ông lão đã tái nhợt, vẻ mặt vô cùng thống khổ, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Tình thế cấp bách, Đường Hán cũng không để ý lắm, từ trong Thần Chỉ Giới lấy ra một hộp kim châm, cũng là vật truyền thừa.
Đường Hán lấy kim châm ra, bắt đầu thi triển Huyền Thiên Công, chân khí trong cơ thể không ngừng tăng trưởng, anh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đâm mười mấy cây kim châm trong tay vào trong cơ thể ông lão.
Sau đó, Đường Hán biến tay phải thành chưởng, nhẹ nhàng búng đuôi kim của những cây kim châm này, một hơi thở êm dịu thông qua những cây kim châm truyền vào cơ thể ông lão.
Đường Hán nhẹ nhàng vặn từng đầu kim châm một cái, sau đó thả tay ra, điều đáng kinh ngạc là hai đầu kim châm vẫn còn hơi run rẩy.
Làm xong tất cả những điều này, Đường Hán mới thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng anh có truyền thừa cổ xưa, nhưng đây là lần đầu tiên anh châm cứu cho người khác, hiệu quả xem ra cũng không tệ lắm.
"Cậu là ai, đang làm gì đó?" Một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên từ phía sau Đường Hán.
Đường Hán quay người lại, liền nhìn thấy phía sau đứng một người giống như quản gia, phía sau là một ông lão mặc trường bào đang xách hộp thuốc.
"Lão tiên sinh này đột nhiên phát bệnh, tôi đang giúp ông ấy trị bệnh." Đường Hán giải thích.
Quản gia nhìn dòng chữ "Nhà hàng cung đình Lý thị" in trên quần áo đi làm của Đường Hán, hoàn toàn nổi giận, hét lên: "Cậu chỉ là một người giao hàng, biết xem bệnh cái gì cơ chứ, coi tôi là đồ ngu mà lừa bịp hả?"
"Tôi đang chữa bệnh cho lão tiên sinh thật mà… . " Đường Hán cố gắng giải thích, quản gia lại đẩy anh ra: "Nếu Dương lão xảy ra chuyện gì, tôi sế tống cậu vào ngục giam ngay."
Người quản gia nói với ông lão đứng sau: "Tôn lão, ngài mau giúp tôi gỡ mấy cây kim châm mà tên nhóc này châm trên người lão gia tôi ra với."
Đường Hán nhận ra ông lão chính là Tôn Bái Niên, vị bác. sĩ trung y nổi tiếng của Hồi Xuân Đường thường thấy trên TV, đối với Đường Hán, người làm việc tại khoa lâm sàng của Đại học Y, tên tuổi của Tôn Bái Niên chắc chẳn rất nổi tiếng, thường xuyên được các thầy cô trong trung y ca tụng như một nhân vật truyền kỳ.
Tôn Báo Niên đi về phía ông lão, giơ tay định rút kim ra, nhưng khi nhìn thấy đuôi kim đang run run, bàn tay đưa ra của ông cứng đờ giữa không trung, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Tôn lão, mau rút ra!" Quản gia vội vàng nói.
Tôn lão thu lại bàn tay đang đưa ra của mình, cười khổ nói: "Xin lỗi, tôi không rút kim này ra được."
Quản gia hỏi: "Vì sao vậy, Tôn lão?"
Tôn Bái Niên biết: 'Những người trong y học cổ truyền và châm cứu Trung Quốc có những kỹ thuật châm cứu độc đáo của riêng họ. Nếu không hiểu thủ pháp thì không thể dễ dàng rút châm ra được, nếu thủ pháp không đúng, nhẹ thì xuất huyết, nặng thì tạo thành tổn thương đối với người bệnh."
"Ý của Tôn lão là kim châm của người này rất cao minh sao?" Quản gia hỏi.
"Đâu chỉ cao minh, còn giống y đúc Khí Vận Châm trong truyền thuyết." Tôn Bái Niên nói.
"Làm sao có thể? Cậu ta chỉ là một người giao hàng, dám chắc chỉ đang châm bừa mà thôi, có phải ngài Tôn nhìn lầm rồi không?"
Nếu người đối diện không phải Tôn Bái Niên nổi danh, quản gia nhất định sẽ chửi ngay tức khắc, Đường Hán chỉ là một người giao hàng, làm sao có thể châm được Khí Vận Châm gì gì đó chứ"
Lúc này, ông lão trên ghế sa lon lên tiếng: “Quản gia, ông đừng lo lắng nữa, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Y thuật của cậu nhóc này không tệ. Nếu không có cậu ấy, Dương Hoành Đoạt tôi đã chết lâu rồi."
Thì ra ông lão này lại là Dương Hoành Đoạt, người sáng lập tập đoàn Trường Không nổi tiếng, ông đã gây dựng nên tập đoàn Trường Không từ hai bàn tay trắng khi chỉ là một thiếu niên, tài sản hiện tại đã tới vài tỷ, là nhân vật truyền kỳ ở Giang Nam. Trước kia Đường Hán chỉ mới nghe tên, hôm nay mới nhìn được người thật.
Quản gia nhìn thấy sắc mặt hồng hào của Dương Hoành Đoạt, lời nói càng ngày càng thêm sức lực, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc, bình thường dù đã uống thuốc kịp thời khi phát bệnh nhưng Dương Hoành Đạt cũng phải suy yếu rất lâu, nhưng hôm nay lại khôi phục vô cùng nhanh chóng.
Bây giờ Dương Hoành Đạt đã lên tiếng, quản gia sẽ không ngăn cản nữa. Đường Hán lại đến chỗ Dương Hoành Đạt, vung tay phải, lấy ra toàn bộ kim châm trên người ông ấy ra.
Tôn Bái Niên nhìn thủ pháp khởi châm của Đường Hán rất kỳ diệu, không khỏi nói: "Cậu nhóc, đây là Khí Vận Châm sao?"
Đường Hán đáp: “Tôn tiên sinh nói đúng, đây quả thật là Khí Vận Châm."
"Khí Vận Châm, thật sự là Khí Vận Châm."
Tôn Bái Niên kích động không thôi, không nghĩ tới có thể nhìn thấy Khí Vận Châm trên người chàng thanh niên trước mặt này, đây chính là cảnh giới châm pháp cao nhất trong trung y.
Quản gia vẫn có chút lo lắng, nói với Tôn Bái Niên: "Tôn lão, ngài vẫn nên bắt mạch cho lão nha nhà chúng tôi xem sao đi, bệnh tình ngài ấy thế nào rồi."
Tôn Bái Niên cũng muốn xem tác dụng của Khí Vận Châm nên bước tới bắt mạch cho Dương Hoành Đạt. Một lát sau, sắc mặt của ông ấy thay đổi rõ rệt, quản gia lo lắng hỏi: "Tôn lão, bệnh tình của lão gia chúng tôi thế nào rồi?"
“Mấy ngày trước tôi đã kiểm tra mạch đập của Dương lão đệ, mạch đập yếu, tắc nghẽn, kinh mạch lẫn tim không thông suốt, không ngờ bây giờ đã gần như khỏi bệnh, sao lại như thế được chứ? Bệnh tim của Dương lão đệ là bệnh bẩm sinh, rất khó trị liệu, thế mà chỉ cầm châm kim một lần đã gần như hết hẳn, xem ra đây quả thật là Khí Vận Châm danh bất hư truyền”
Quản gia nghe tin tình trạng của Dương Hoành Đạt đã khá hơn, trong lòng nhẹ nhõm và vui mừng khôn xiết, ánh mắt tức giận nhìn Đường Hán lúc đầu đã dần trở thành ánh mắt cảm kích.
Tôn Bái Niên hỏi Đường Hán: "Nhóc con, cậu tên gì?”
“Tôi tên Đường Hán."
"Cậu học châm pháp từ ai đấy?"
"Y thuật gia truyền, tôi học từ ông nội của mình."
"Ông nội của cậu là?"
"Ông nội tôi là Đường Minh."
"Dược Vương đương thời Đường Minh? Cậu là người huyện Nam Phủ sao?"
"Ông nội của tôi quả thật là Dược Vương."
Đường Hán không thể nói y thuật của anh được truyền thừa từ Dược Vương Môn thượng cổ được, anh chỉ có thể quy y thuật của anh là được ông nội Đường Minh của mình dạy dỗ. Y thuật năm đó của Đường Minh cực cao, đương thời được phong thành Dược Vương, nhưng mà ông ấy cũng mất sớm như cha anh, nên Đường Hán cũng không học được là bao.
"Khó trách, khó trách, hổ phụ sinh hổ tử, danh sư xuất cao đồ, cụ Dược Vương khỏe không? Năm đó tôi được ông ấy dạy vài y thuật, miễn cưỡng xem như đệ tử của ông ấy rồi."
"Ông nội tôi mất rồi"
"Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Tôn Bái Niên thở dài, sau đó nói với Dương Hoành Đạt: "Dương lão đệ, đã có cháu trai của Dược Vương ở đây rồi, tôi xin từ biệt tại đây."
Tôn Bái Niên tuân theo quy củ của các lão trung y xưa, chủ động tránh mặt khi người khác đang chữa bệnh, từ biệt rời đi.
Sau khi tiễn Tôn Bái Niên rời đi, quản gia cúi đầu chào Đường Hán, nói: "Cậu Đường, vừa rồi do tôi mắt mù không thấy thái sơn, mong cậu tha thứ."
Đường Hán vội vàng đáp lễ, phản ứng của quản gia là bình thường, người bình thường nhìn thấy cảnh tượng lúc đó cũng sẽ có phản ứng như vậy, cho nên Đường Hán cũng không để ý, ngược lại anh rất thích sự trung thành và thẳng thắn của quản gia.
Dương Hoành Đạt dậy đi vòng quanh hai vòng, động tác lại khôi phục như cũ, cười nói: “Không ngờ trong lúc gọi đồ ăn mang đến, lão đây lại có thể gọi tới một tiểu thần y, bạn nhỏ
Đường Hán, lão xin cảm tạ ơn cứu mạng của cậu.
Đường Hán nói: "Nếu Dương lão tin tưởng, mỗi tuần cháu sẽ đến châm cứu cho ông một lần, cộng thêm uống thuốc Đông y, không quá một tháng, bệnh tình của Dương lão sẽ dứt điểm ngay."
"Thật sao? Bệnh của lão có thể chữa khỏi được sao?"