Vị khách khác đang dùng cơm trong tiệm thấy tên mặt sẹo muốn động thủ thật sự, ai nấy đều sợ tai bay vạ gió, không trả thù được, liền nhao nhao chạy ra khỏi tiệm.
Đối với tên côn đồ vừa nhào tới, Đường Hán cũng không khách khí, Huyền Thiên Công nhanh chóng thi triển các quyền cước, đồng thời kêu liên hồi, đám côn đồ từng người từng người một bay ra ngoài như bao tải, bàn ghế trong tiệm cơm đểu biến thành một mớ hỗn độn hết cả.
Tên mặt sẹo cầm dao hạ tay xuống trợn tròn mắt, không ngờ trong nháy mắt thuộc hạ của hắn đều bị đánh ngã.
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, một chưởng của Đường Hán đánh hắn ngã xuống đất, dùng dao găm vỗ nhẹ vào mặt hắn, giọng lạnh lùng nói: "Mày vừa mới nói muốn vẽ mấy con dao trên mặt tao à?"
Tên mặt sẹo lập tức mất đi sự phách lỗi ban nãy, sợ hãi kêu to: “Anh họ, anh họ, cứu em."
Tên đầu trọc ngồi trên bàn ăn cơm của tên mặt sẹo, bưng chén rượu lên uống một ngụm,nói với vẻ khoa trương: "Mấy người vô dụng thật, đến tên chuyển phát nhanh trẻ người non dạ mà cũng không đối phó được."
"Anh họ, mau đến cứu em đi."
Tên mặt sẹo có thể lăn lộn được cho tới hôm nay, trở thành một tên con đồ ở gần khu vực Phương Viên, hoàn toàn là nhờ vào công lao của anh học đầu trọc của hắn.
Tên đầu trọc nói: "Thằng kia, thả em họ tao ra, sau đó dập đầu nhận lỗi, thì tao sẽ tha cho mày."
Đường Hán nhìn tên đầu trọc rồi nói: "Được, nếu mày đã nói vậy, thì tao cũng nói câu này, dập đầu nhận lỗi cho tao, thì tao sẽ tha cho chúng mày."
"Thằng kia, đừng tưởng rằng làm được hai lần thì giỏi rồi, thực ra mày còn kém xa, hôm nay sẽ để mày xem thế nào là võ thuật thật sự."
Tên đầu trọc nói xong chân đặt lên bàn, bay người lên không trung thực hiện cú đá ba trăm sáu mươi độ cực kì bắt mắt, chân phải đá về phía đầu của Đường Hán kèm theo cả tiếng gió.
Không thể không nói chiêu này của tên đầu trọc thoạt nhìn cực kì lả lơi, Lạc Mỹ Huyên bị dọa đến nỗi há hốc miệng, không nói lên lời, vô cùng lo lắng cho Đường Hán.
Động tác võ thuật thì đẹp mắt đấy nhưng gà quá, Đường Hán lạnh lùng hừ một tiếng, một chân đá vào bụng dưới của tên đầu trọc, tốc độ của tên đầu trọc bị bay ra ngoài còn nhanh hơn so với ban đầu gấp mười lần, đập mạnh vào tường, sau đó rơi xuống đất, vùng vẫy mấy lần cũng không đứng lên được.
Đường Hán đến nhìn cũng không thèm nhìn tên đầu trọc, nói với tên mặt sẹo ở dưới chân: "Tên kia, tao cũng cho mày hai lựa chọn, hoặc là dập đầu nhận lỗi với tao, hoặc là tao sẽ rạch thêm một vết sẹo trên mặt mày. Tao đề nghị mày nên chọn cái thứ hai, bởi vì mày đã có một cái sẹo rồi, nên nhiều hơn một cái cũng không sao đúng không?”
Tên mặt sẹo tiêu đời rồi, tên đầu trọc ngã đến nỗi không dậy được, chỗ dựa cuối cùng của hắn cũng đã không còn rồi.
"Tao chọn cái thứ nhất, tao dập đầu, tao nhận sai, tha cho tao đi."
Tên mặt sẹo sau khi nói xong, liền quỳ dập đầu xuống đất.
Thấy tên mặt sẹo dập đầu nhận sai, đám thuộc hạ của tên côn đồ cũng thi nhau nhận sai.
Đường Hán đi đến bên cạnh tên đầu trọc: "Mày thì sao? Mày chọn cái nào?”
"Tao là người của Hán Uy Vũ quán, nếu như mày dám đụng đến một ngón tay của tao, chắc chắn sẽ chết một cách rất khó coi.” Tên đầu trọc nói.
"Tao không hỏi mày là ai, tao chỉ hỏi mày chọn cái nào thôi?" Đường Hán mang theo dao găm nói ra.
"Mày mau thả tao ra, nếu không…"
Tên đầu trọc muốn nói thêm mấy câu dọa Đường Hán, nhưng dao găm đã kề vào mặt hắn rồi, sự lạnh lếo khiến trong lòng hắn run sợ.
"Được, tao sẽ giúp mày lựa chọn, chọn cái thứ hai đi." Đường Hán nói như đang muốn đâm con dao găm trong tay hắn xuống, tên đầu trọc hét to: "Đừng mà, tao còn chưa cưới vợ đâu, tao chọn cái thứ nhất.."