Nhà của Hoa Phi Phi nằm trong một khu biệt thự mang phong cách Anh giàu có khác ở Giang Nam, nơi này tất cả đều là kiến trúc kiểu Châu u, nhìn qua trông rất độc đáo.
Ngay khi Đường Hán và Hoa Phi Phi bước vào cửa, một phụ nữ trung niên mặc đồ công sở màu trắng, mang mắt kính gọng vàng ra đón.
"Hoa tiểu thư, ngày mai phải phẫu thuật rồi, hôm nay cô phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sao lại chạy ra ngoài vậy?" Sắc mặt người phụ nữ này lạnh lùng, ngữ khí cũng rất cứng nhắc.
"Xin lỗi, hôm nay tôi đón sinh nhật, cho nên ra ngoài ăn cơm với bạn ý mà." Hoa Phi Phi rất khách sáo với người phụ nữ kia. Sau đó lại nói với Đường Hán: "Đây là bác sĩ chăm sóc sức khỏe của chị, Hà Tư Vũ bác sĩ Hà.."
Đường Hán với Hà Tư Vũ: “Xin chào Bác sĩ Hà.”
Không ngờ Hà Tư Vũ không để ý gì đến anh, vẫn không buông tha nói Hoa Phi Phi: “Vậy thì càng không được rồi, ngày mai phải phẫu thuật, hôm nay phải dứt khoát hạn chế đồ ăn."
"Bà là giám ngục sao? Cho dù bà là giám ngục, thì chị ấy cũng không phải tù nhân!"
Đường Hán không nhìn được nữa, bà ta cao ngạo một chút thì cũng được, hết mình vì công việc cũng không sao, nhưng không thể không có một chút tình cảm của con người được, đây là quá hà khắc rồi đấy.
Giọng Hà Tư Vũ đanh thép nói: "Tôi là bác sĩ chăm sóc sức khỏe của Hoa tiểu thư, thì tôi phải có trách nhiệm với sức khỏe của cô ấy."
"Không cần bà phụ trách nữa, ngày mai chị ấy hủy bỏ phẫu thuật." Đường Hán nói.
"Cậu đang nói cái gì? Cậu không biết cô ấy béo phì nghiêm trọng, nguy hiểm đến mức nào không hả? Nếu như cứ như vậy nữa sẽ tăng tỉ lệ mắc bệnh tim mạch và mạch máu não lên hàng chục lần, gây nguy hiểm nghiêm trọng đến sức khỏe đấy, thậm chí sẽ nguy hiểm tính mạng, cho nên ngày mai nhất định phải phẫu thuật."
"Tôi nói hủy bỏ phẫu thuật, giảm cân không nhất là phải phẫu thuật."
"Cậu thì biết cái gì, cô ấy béo phì chỉ có phẫu thuật mới có thể khống chế, không có cách nào khác."
"Đó là bà không có năng lực, bà không có cách nào khác không có nghĩa là người khác không có cách nào."
Hà Tư Vũ ngạo mạn và tự đại khiến Đường Hán không thoải mái, cho nên nói chuyện cũng không chút khách sáo nào.
"Nực cười, tôi không có năng lực á, ý của cậu là cậu có cách sao?" Hà Tư Vũ nói.
"Đương nhiên, hôm nay tôi đến đây là để chữa bệnh cho chị Hoa mà." Đường Hán tự tin nói.
"Cái gì, cậu là bác sĩ sao?" "Đúng, tôi là bác sĩ." "Cậu tốt nghiệp ở trường nào?"
"Tôi là sinh viên năm ba đại học y khoa Giang Nam, chưa tốt nghiệp."
Hà Tư Vũ bỗng hét lên: “Một đứa sinh viên chưa tốt nghiệp đại học y Giang Nam như cậu, lại dám nói tôi không có năng lực á, cậu biết học vị của tôi là gì không hả? Tiến sĩ đại học Harvard, lại còn là song bằng nữa đấy."
Đường Hán lạnh lùng nói: "Bằng cấp không thể hiện được điều gì cả, tôi là bác sĩ Đông y.' Hà Tư Vũ lạnh lùng cười nói: "Nực cười, Đông y có thể chữa bệnh sao?"
"Bà coi thường Đông y sao?" Ánh mắt Đường Hán trợn lên nhìn Hà Tư Vũ.
"Thế nào? Tôi coi thường Đông y đấy, Đông y là mê tín phong kiến, đều là trò hề lừa gạt người khác." Hà Tư Vũ khinh thường nói.
"Tóc thì dài mà kiến thức thì ngắn, hôm nay tôi sẽ khiến bà mở mang kiến thức thế nào là Đông y" Đường Hán bị sự ngu dốt của người phụ nữ kia làm cho tức chết.
" Gần đây bà bị cảm nặng, vì thể chất của bà thiên hàn, cho nên buổi sáng khi thức dậy bà vẫn cảm thấy hơi lạnh. Mặt khác, vì cơ thể bà thiên hàn nên dẫn tới bị lạnh dạ dày, lạnh tử cung và các triệu chứng khác.
Sáng sớm khi thức dậy bà cảm thấy buồn nôn, nôn khan, khi ăn cái gì cũng cảm thấy buồn nôn, bà đang uống thuốc dạ dày nhưng thuốc không đúng, không có tác dụng. Những điều này y học phương Tây không thể phát hiện ra được, cho nên bà không thoải mái, kiểm tra sức khoẻ thì vẫn rất khỏe mạnh."
Hà Tư Vũ ngây người ra, dựa vào biểu cảm trên mặt của bà ta cũng có thể nhìn ra được, lời Đường Hán nói phù hợp với triệu chứng của bà ta.
Đường Hán nghĩ một lát lại nói thêm: "Còn nữa, tháng này kì kinh nguyệt chậm tám ngày, bà chưa gần gũi với đàn ông cũng rất lâu rồi, cho nên đây không phải mang thai."