Mục lục
Ẩn Môn Thiếu Chủ - Ninh Chiết (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Có người còn dùng sức dụi mắt thật mạnh.

Không có người nào tin được điều mình nhìn thấy.

Ninh Chiết đã hạ gục đám tay chân của nhà họ Bạch?

Không phải vừa nói mấy người này toàn là người có máu mặt sao?

Tại sao ngay cả một nhân viên bảo vệ cũng đánh không lại vậy?

Đầu Ninh Chiết cũng "ong ong" lên mấy tiếng.

Mấy cách chiến đấu anh tự học lợi hại như vậy sao?

Hay là do đám tay chân của Bạch Phi quá vô dụng?

Nhìn đám tay chân ngã nhào trên mặt đất, Bạch Phi lập tức nổi giận.

Nhiều người như vậy vẫn bị một tên bảo vệ quèn đánh ngã?

Nếu hôm nay mình không làm gì đó thì sau này mặt mũi của mình biết vứt đi đâu chứ?

Sự tức giận đã lấn át lý trí của Bạch Phi.

"Tao sẽ giết mày!"

Bạch Phi tức giận cầm chai rượu rỗng hòng đập vào đầu Ninh Chiết.

Trong lúc bất ngờ, tim Ninh Chiết đập thình thịch lên một cái, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã trực tiếp đá thẳng về phía trước.

"Bùm!"

Bạch Phi bị đá ra xa mấy mét rồi nặng nề ngã xuống đất, đau đớn đến nhe răng trợn mắt.

Lần này, đám đông lại bùng nổ.

Nhân viên bảo vệ này không chỉ đánh người của Bạch Phi mà còn ra tay đánh Bạch Phi trước mặt mọi người?

Chết!

Tên này chết chắc rồi!

"Nhà họ Tô bọn mày hay lắm! Chờ đó cho tao!"

Bạch Phi gầm lên, giận dữ nằm trên mặt đất.

Tô Lan Nhược hoàn toàn hoảng sợ, lắp bắp khóc giàn giụa: "Bạch thiếu gia, chúng tôi... chúng tôi thật sự không cố ý, chúng tôi..."

"Đi thôi! Cô giải thích với anh ta cũng vô dụng, cô cảm thấy anh ta giống người hiểu lý lẽ lắm sao?"

Ninh Chiết nhếch môi, kéo Tô Lan Nhược đang hoảng loạn đi.

Mặc dù trí nhớ của anh vẫn chưa trở lại, nhưng anh vẫn còn đầu óc để suy nghĩ mà.

Mọi việc đã rối tung lên rồi, có nói gì thêm cũng vô ích thôi!

Nếu thật sự không được nữa thì nhờ Tống Thanh Diên ra mặt là được rồi!

Nhìn thấy Ninh Chiết và Tô Lan Nhược rời đi, đám người Tôn Vân Thạch mới kịp hoàn hồn lại rồi hoảng sợ bỏ chạy.

Ninh Chiết và Tô Lan Nhược rời đi rồi!

Nếu bọn họ còn không chạy nữa thì thế nào cũng bị đem ra làm chỗ trút giận Bạch Phi!

"Anh bị điên à? Anh gây ra rắc rối lớn rồi đó!"

Vừa lên xe Tô Lan Nhược đã tức giận nhìn Ninh Chiết.

Bạch Phi lại bị làm xấu mặt.

Chuyện này có khác gì thêm dầu vào lửa đâu chứ!

Lần này, chẳng những không giải thích được với Bạch Phi mà còn khiến Bạch Phi tức chết.

Sắc mặt Ninh Chiết tối sầm, không nói nên lời nhìn Tô Lan Nhược: "Tôi làm vậy để cứu ai chứ?"

Không cần cô sầu não, chính anh cũng biết mà!

Nếu không phải vì cứu cô, làm sao anh có thể ghi thù với Bạch Phi chứ!

Hơn nữa, anh cũng đã nhiều lần nhắc nhở đó là rượu giả.

Hiện tại xảy ra chuyện làm sao có thể trách anh được?

Thật sự là bản thân táo bón còn trách bồn cầu không đủ sức hút!

Tô Lan Nhược không nói nên lời, im lặng hồi lâu rồi cũng run rẩy khởi động xe.

Suốt dọc đường đi cả hai đều im lặng.

Lúc trở về nhà, vừa thấy Ninh Chiết theo Tô Lan Nhược xuống xe, sắc mặt Triệu Thục Viện lập tức sa sầm xuống.

"Cậu mau cút ra khỏi đây!"

Triệu Thục Viện tức giận chỉ về phía cửa: "Đừng bước vào làm bẩn sàn nhà của tôi!"

Vừa nói, Triệu Thư Viễn vừa chộp lấy tách trà trước mặt ném mạnh vào người Ninh Chiết.

Ninh Chiết vội vàng né tránh.

Tách trà rơi xuống đất vỡ vụn.

"Bà đang làm gì vậy!"

Tô Minh Thành vội vàng túm lấy vợ mình: “Là lão gia tử nhất quyết bắt Tiểu Ninh cưới Lan Nhược, sao bà có thể trút giận lên người Tiểu Ninh chứ?”

Tô Minh Thành là người hiểu lý lẽ.

Ninh Chiết đồng ý đi lãnh chứng với con gái ông là vì làm lão gia tử yên tâm.

“Tôi không trút giận lên người cậu ta chẳng lẽ trút lên người ông…”

Triệu Thục Viện đang la hét thì chợt chú ý tới bộ dạng chật vật của Tô Lan Nhược, bà lập tức ngừng tức giận, lao nhanh về phía Tô Lan Nhược: "Lan Nhược, con làm sao vậy? Sao lại thành ra thế này? Tên cầm thú này đã làm gì con sao?"

Vừa chất vấn cô, Triệu Thục Viện vừa nhìn Ninh Chiết với ánh mắt đầy sát ý.

Tô Lan Nhược hoảng sợ lắc đầu, vừa khóc lóc vừa kể lại chuyện vừa rồi.

Sau khi biết chuyện đã xảy ra, Triệu Thục Viện lập tức sợ tái mặt.

"Sao chổi! Cậu đúng là đồ sao chổi!"

"Sao cậu không đi chết đi chứ? Loại sao chổi như cậu sống trên đời này làm gì nữa hả?"

Triệu Thục Viện vừa tức giận vừa lo lắng, bà ta chỉ vào mũi Ninh Chiết lớn tiếng chửi bới.

"Đây là lỗi của Ninh Chiết sao? Không phải tất cả là do rượu giả của Tôn Vân Thạch à?" Tô Minh Thành tức giận trừng mắt nhìn vợ: "Nếu không có Ninh Chiết giúp đỡ, không biết tối nay Lan Nhược có nguyên vẹn trở về như vậy không đó!"

"Ai cần cậu ta giúp chứ!”

Triệu Thục Nguyên không chút cảm kích mà nước mắt lưng tròng mắng Ninh Chiết: "Cậu mau trở lại đó quỳ lạy xin lỗi Bạch thiếu gia đi! Cho dù Bạch thiếu gia có đánh chết cậu cũng phải để Bạch thiếu gia đánh để trút giận..."

Bạch Phi vốn đã không muốn hòa giải với nhà họ Tô.

Bây giờ muốn anh ta hòa giải với nhà họ Tô càng khó hơn lên trời.

Chỉ cần một mình Bạch Tứ Gia đã đủ ra tay đối phó Tô gia!

Đó chính là Bạch Tứ Gia!

Là người ngay cả tam đại gia tộc cũng phải nể mặt!

Nhìn Triệu Thục Viện vô lý như vậy, Ninh Chiết thật sự nói không nên lời.

Im lặng một lúc, Ninh Chiết mới ngước mắt nhìn Tô Lan Nhược: "Trước hết cứ xem cha của Tôn Vân Thi có thể giúp được gì không, nếu không được tôi sẽ nhờ người giúp bà giải quyết chuyện này."

Chuyện này không chỉ là rắc rối của nhà họ Tô mà còn là rắc rối của chính anh.

Tên Bạch Phi đó chắc chắn sẽ không bỏ qua!

Chắc chắn anh ta sẽ đến tìm anh tính số!

Nếu cha của Tôn Vận Thạch không làm được thì chính anh sẽ làm!

Không phải Tống Thanh Diên đã nói cô mình một ân tình sao?

Vào lúc không còn cách nào khác nữa, anh có thể nhờ Tống Thanh Diên giúp đỡ.

Người như Tống Thanh Diên chắc chắn sẽ giữ lời nhỉ?

“Kẻ phế vật như cậu có thể giải quyết được gì chứ?”

"Cậu mau đến cho Bạch thiếu gia đánh chết đi, làm Bạch thiếu gia hết giận chính là giúp chúng tôi giải quyết phiền toái rồi..."

Triệu Thục Nguyên lại chỉ vào Ninh Chiết mà mắng.

Ninh Chiết khẽ cau mày, trong lòng thầm mắng bà bị bệnh à, sau đó anh đã xoay người đi ra ngoài.

Tô Minh Thành vội vàng đứng dậy đuổi theo: "Tiểu Ninh, tâm trạng của mẹ Lan Nhược không tốt, cậu đừng để trong lòng, tôi biết cậu đang muốn cứu Lan Nhược, cậu làm vậy rất đúng!"

Ninh Chiết gật đầu mỉm cười, nhưng chân vẫn nhanh chóng rời đi.

Tô Minh Thành muốn ngăn cản, nhưng do dự hồi lâu vẫn là từ bỏ.

Trước tiên cứ để cậu đi trước đi, nếu không trong nhà lại náo loạn không bình yên được...

Buổi tối, Ninh Chiết một mình đi đến ký túc xá công ty, thỉnh thoảng lại lắc đầu cười khổ.

Mẹ nó, chuyện này là sao vậy chứ!

Nếu biết trước lãnh chứng với Tô Lan Nhược sẽ gặp phải rắc rối lớn như vậy, anh đã không làm rồi.

Cái này, chưa kịp hỏi được chuyện trước kia của mình đã gây ra một đống phiền phức rồi!

Điều đáng mừng duy nhất là có vẻ ông bố vợ bất đắc dĩ này cũng khá tốt.

Vừa nghĩ, Ninh Chiết vừa đi về phía chợ đêm.

Làm ầm ĩ một hồi nên anh vẫn chưa bỏ cái gì vào bụng hết.

Đến chợ đêm ăn no nê xong, Ninh Chiết lại đi bộ trở về công ty.

Chắc chắn giờ này đã bỏ lỡ ca đêm rồi nên anh cũng không vội về lắm, cứ chậm rãi đi về như vậy coi như đi bộ tiêu cơm.

Đi được nửa đường thì bụng Ninh Chiết bỗng nhiên kêu lên.

Chết tiệt!

Chắc chắn là vì đám rượu giả vừa rồi!

Tất cả đều là lỗi của tên khốn Tôn Vân Thạch đó!

Trong lòng Ninh Chiết đang thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tiên nhà Tôn Vân Thạch, anh tìm kiếm một hồi mới nhìn thấy một công trường đang xây dựng dở dang cách đó mấy chục mét. Thế là anh vội vàng kẹp chặt mông chạy chậm về phía công trường đó.

Bước vào công trường, anh lập tức cởi quần ngồi xổm xuống, dùng sức dồn hết vào cơ bụng.

Vừa cảm nhận niềm vui được giải thoát, Ninh Chiết vừa chào hỏi tổ tiên nhà Tôn Vân Thạch.

Ngồi xổm hơn mười phút, Ninh Chiết cuối cùng cũng hoàn toàn được giải phóng.

Ngay lúc anh đang chuẩn bị rời đi thì bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh đánh nhau.

Không đợi Ninh Chiết đi qua, âm thanh đó đã càng ngày càng tiến lại gần.

Thông qua ánh đèn đường mờ nhạt, anh có thể thấy hai bóng đen đang đánh nhau quyết liệt.

Hai bên liên tục ra chiêu, mỗi chiêu điều là chiêu chí mạng hệt như trong phim võ thuật.

Nhìn hai người đánh nhau kịch liệt, Ninh Chiết không khỏi có chút thất thần.

Hình ảnh này...

Hinh như có hơi quen quen?

Trong lúc anh đang lơ đãng, một người trong cuộc chiến đã chú ý đến anh.

Dùng một chiêu đánh người đối diện thoáng lùi lại rồi người này lập tức nhảy lên, lao thẳng về phía Ninh Chiết.

"Không ổn!"

Tống Thanh Diên thầm nghĩ không ổn, cô vội vàng hét lên với Ninh Chiết còn đang ngơ ngác: “Chạy đi!”

Cô biết rõ, Huyết Lang đang muốn bắt người bất ngờ xuất hiện này làm con tin!

Nghe được tiếng hét của Tống Thanh Diên, Ninh Chiết cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Lúc anh vô thức muốn bỏ chạy thì Huyết Lang đã đến gần.

Trong lúc đưa tay bắt lấy Ninh Chiết, Huyết Lang mới nhìn rõ mặt Ninh Chiết.

Ầm!

Một tiếng sấm chợt nổ vang trong đầu Huyết Lang.

Huyết Lang lập tức đứng sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.

Anh ta vẫn bất động, duy trì động tác vươn tay tóm lấy Ninh Chiết.

Trên mặt anh ta bất ngờ hiện lên một tia kinh hãi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK