Mục lục
Ẩn Môn Thiếu Chủ - Ninh Chiết (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỳ xuống?

Nhìn thủy tinh trên mặt đất, sắc mặt Tô Lan Nhược tái nhợt vì sợ hãi, nước mắt trào ra.

Cô đang mặc một chiếc váy ngắn, nếu cô quỳ trên đó, không phải đau chết sao.

Ngay lúc Tô Lan Nhược đang bối rối, Phượng Mị nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa vào.

“Bạch thiếu, sao lại phát hoả lớn như vậy?” Phượng Mị mỉm cười hỏi Bạch Phi.

Bạch Phi tức giận chỉ vào đám người, nghiến răng nói: “Chị Phượng, hôm nay tôi nể mặt chị nên mới tới đây! Vậy mà Tô Lan Nhược lại mang rượu giả ra bồi tội tôi.”

Rượu giả?

Phượng Mị khẽ cau mày, lập tức cầm một ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm.

Lập tức, sắc mặt cô cũng trầm xuống.

Tô Lan Nhược sợ tới mức vội vàng nhìn về phía Phượng Mị với ánh mắt cầu cứu.

“Tự mình giải quyết chuyện này đi!”

Phượng Mị lắc đầu thở dài, sau đó vỗ bả vai Bạch Phi: “Bạch thiếu, anh cũng biết quy tắc chỗ tôi! Chuyện này tự anh xem rồi xử lý vậy!”

Nói xong, Phượng Mị đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng.

Cô gọi Bạch Phi qua cho Tô Lan Nhược nhưng chính Tô Lan Nhược lại tự mình gây rối.

Ai là người có lỗi đây?

Nhìn bóng lưng Phượng Mị rời đi, mặt Bạch Phi không khỏi co giật nhẹ.

Anh ta nóng lòng muốn xử lý Tô Lan Nhược.

Nhưng anh ta không dám!

Xung đột thì có thể, nhưng không được có máu, chứ đừng nói đến mạng người!

Đây là quy tắc của Phượng Mị.

Người phụ nữ này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cha của anh ta - Bạch Nhạc Chương đã cảnh cáo anh ta rất nhiều lần rằng không được gây rối với người phụ nữ này.

“Tô Lan Nhược, ông đây đợi cô ở bên ngoài! Tốt nhất đừng để ông đây gọi người đưa cô ra!”

Bạch Phi liếc nhìn Tô Lan Nhược với vẻ mặt dữ tợn rồi tức giận bước ra khỏi phòng.

Tô Lan Nhược bối rối, khóc nức nở nhờ Tôn Vân Thạch giúp đỡ: “Tôn thiếu, mau gọi điện thoại cho cha anh, nhờ cha anh can thiệp giúp…”

Bây giờ không thể trông cậy vào Phượng Mị, cô chỉ có thể trông cậy vào cha của Tôn Vân Thạch.

Lòng Tôn Vân Thạch khẽ động, hiện tại anh ta sợ dẫn lửa thiêu thân, không muốn dính đến Tô Lan Nhược!

Nhưng anh ta thật sự không muốn thừa nhận trước đó mình khoác lác.

Chuyện rượu giả đã khiến anh ta rất xấu hổ rồi.

Nếu để cho người khác biết ngay cả chuyện cha anh ta quen biết với Bạch Tứ Gia cũng là giả thì sau này có lẽ sẽ không cần lăn lộn trong giới này nữa.

“Để tôi thử xem sao!”

Tôn Vân Thạch ngoan cố đồng ý, cầm điện thoại đi sang một bên, giả vờ gọi điện cầu cứu nhưng thực tế anh ta thậm chí còn không bấm số.

Một lúc sau, Tôn Vân Thạch đi tới với vẻ mặt tuyệt vọng: “Cha tôi đang tắt máy…”

Nghe Tôn Vân Thạch nói vậy, Tô Lan Nhược đột nhiên rơi vào tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn.

Tôn Vân Thạch hơi do dự, sau đó thì thầm với Tô Lan Nhược: “Thật sự nếu không được thì cứ làm theo những gì Bạch thiếu nói trước, sau đó tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện!”

“Tôn thiếu, sao anh có thể nói như vậy?” Trần Hân Di tức giận.

“Bây giờ không làm như vậy thì tôi có thể làm gì khác sao? Cô cho rằng tôi không đau lòng sao?”

Tôn Vân Thạch lập tức trừng mắt nhìn Trần Hân Di: “Cô cũng thấy bây giờ Bạch thiếu rất tức giận, nếu đợi lâu, anh ta nhất định sẽ càng tức giận hơn, đến lúc đó Lan Nhược sẽ chỉ… càng thảm hơn.”

Nếu Bạch Phi đợi lâu, e rằng ngay cả một vài người trong số họ cũng sẽ gặp nạn.

“Tôn thiếu nói đúng!”

“Đúng vậy, Lan Nhược, nhịn một chút đi!”

Nghe thấy lời nói của Tôn Vân Thạch, hai người kia cũng đồng thanh chen vào.

“Mấy người đang nói tiếng người sao?”

Trần Hân Di tức giận, trừng mắt nhìn mọi người để bảo vệ người bạn thân nhất của mình.

“Chúng tôi thế nào? Không phải chúng tôi làm vậy là vì muốn tốt cho Lan Nhược sao?”

“Đúng vậy! Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt!”

“Cô đau lòng Lan Nhược như vậy thì sao cô không đi quỳ xuống giúp cho Lan Nhược đi?”

Vài người lập tức vặn lại.

Trần Hân Di nghe xong, ngay lập tức tức giận đến mức dậm chân.

“Đừng cãi nhau nữa!”

Tô Lan Nhược mang theo tiếng khóc nức nở quát to một tiếng, hai chân run rẩy bước ra ngoài.

Thấy vậy, Trần Hân Di liền vội vàng tiến lên đỡ lấy cô.

Nhìn dáng vẻ của Tô Lan Nhược, Ninh Chiết không khỏi thầm chửi trong lòng.

Anh đã nói đó là rượu giả, nhưng cô không tin!

Bây giờ xảy ra chuyện, sao không thấy những người bạn tốt của cô đứng ra giúp đỡ?

Sau khi thầm mắng trong lòng, Ninh Chiết lại âm thầm hạ quyết tâm.

Lát nữa sẽ xử lý tên giả tạo Tôn Vân Thạch này trước!

Thực sự không được thì đánh nhau một chút vậy!

Hàng năm công ty sẽ mời các cựu chiến binh đến huấn luyện cho họ một số kỹ năng chiến đấu đơn giản, anh học được cũng không tệ lắm, cộng với thể lực cũng tốt, nếu đánh nhau thì cứ đánh thôi!

Cũng không thể để Tô Lan Nhược quỳ trên thuỷ tinh được đúng không?

“Đừng sợ, khi nào cơn giận của Bạch thiếu hết, tôi sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viện…”

Tôn Vân Thạch đi theo phía sau Tô Lan Nhược, an ủi cô.

Đi ra ngoài, Bạch Phi đã đợi sẵn ở đó cùng với vài người.

Hiển nhiên, Bạch Phi không ngốc, đã sắp xếp người trước để ngăn họ chạy trốn.

Trên mặt đất đều là những chai rượu vỡ với đầy rẫy những mảnh vụn thủy tinh.

“Sao Tô Lan Nhược lại đắc tội Bạch thiếu?”

“Tôi nghe nói Tô Lan Nhược lấy rượu giả để xin lỗi Bạch thiếu, Bạch thiếu rất tức giận.”

“Chết tiệt! Đúng là tìm đường chết! Xin lỗi Bạch thiếu mà dám dùng rượu giả?”

“Đây đâu phải là xin lỗi, rõ ràng là làm nhục Bạch thiếu nha!”

Người vây xem nghị luận ầm ĩ, ánh mắt vô thức nhìn vào đầu gối của Tô Lan Nhược.

Đôi chân đẹp như vậy, chơi một năm cũng không biết mệt!

Lần này… thật đáng tiếc!

“Quỳ xuống!”

Vừa thấy được Tô Lan Nhược, Bạch Phi tức giận chỉ vào những mảnh thủy tinh trên mặt đất.

Hai chân Tô Lan Nhược nhũn ra, cô gần như không thể đứng vững.

Chưa quỳ xuống nhưng cô đã cảm thấy được toàn thân đau đớn.

“Khoan đã!”

Ninh Chiết mở miệng ngăn Bạch Phi lại, giơ tay về phía Tôn Vân Thạch: “Vừa rồi chính anh ta tự mình nói rượu giả này là do anh ta mang tới, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi! Nếu muốn quỳ thì anh ta mới là người phải quỳ.”

“Anh là ai? Anh đang dạy ông đây làm việc sao?” Bạch Phi phớt lờ ý của những gì Ninh Chiết nói, thay vào đó là lạnh lùng mắng chửi.

“Bạch thiếu, anh ta là bảo vệ của công ty Lan Nhược.” Tôn Vân Thạch lập tức nhảy ra, liếc nhìn Ninh Chiết với vẻ mặt khó coi.

“Tốt! Nhà họ Tô của cô thật tuyệt vời! Ngay cả nhân viên bảo vệ rác rưởi cũng dám dạy ông đây làm việc!” Bạch Phi càng ngày càng tức giận, chỉ vào Ninh Chiết rồi rống với bọn côn đồ:

“Để hắn quỳ trên thủy tinh đến hừng đông! Hôm nay ông đây sẽ giết gà dọa khỉ!”

Bạch Phi nói xong, Tôn Vân Thạch lập tức hả hê.

Tên ngốc này, còn muốn nói lý với Bạch Phi sao?

Bạch Phi có phải là người nói lý không?

Ha ha, tự làm tự chịu đi! Đáng đời!

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Bạch Phi, bọn côn đồ lập tức đi về phía Ninh Chiết với thái độ dữ tợn.

Ninh Chiết không ngờ Bạch Phi lại vô lý như vậy.

Bây giờ, thực sự là chỉ có thể đánh nhau thôi!

Thấy đám côn đồ xông tới, trong lòng Ninh Chiết quyết tâm, bỗng nhiên anh đá ra một cước.

Lực của cú đá này lớn đến mức đá bay tên côn đồ, khiến hắn đáp mạnh xuống đống thủy tinh.

“A….”

Tên côn đồ đau đớn, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Mẹ nó!

Cú đá này không chỉ khiến người xem choáng váng.

Mà chính Ninh Chiết cũng sững sờ.

Từ khi nào anh lại mạnh mẽ như vậy nhỉ?

Đây có phải là vũ trụ bạo phát không?

Ngay lúc Ninh Chiết thất thần, năm sáu tên côn đồ còn lại đều tức giận xông lên, vây quanh người Ninh Chiết, ánh mắt chúng đều lóe lên ánh sáng dữ tợn.

Chỉ đến lúc này, những người xem cuối cùng mới tỉnh lại.

“Thằng nhóc này điên rồi phải không? Một nhân viên bảo vệ rác rưởi mà dám đánh người của Bạch thiếu?”

“Tôi nghe nói rất những tên côn đồ của nhà họ Bạch rất khủng khiếp!”

“Bạch Thiếu đang tức giận, chắc muốn đánh chết thằng nhóc này!”

“Lui ra sau, đừng để máu tươi dính lên người...”

Đám người lắc đầu thở dài, sau đó lui về phía sau.

Tôn Vân Thạch càng thêm hả hê, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Bạch Phi vốn đã tức giận rồi, lúc này anh ta càng tức giận hơn.

Một nhân viên bảo vệ rác rưởi lại đánh người của anh ta ở chỗ đông người như vậy.

Nếu hôm nay không giết gà dọa khỉ thì anh ta còn mặt mũi gì nữa?

Ánh mắt Bạch Phi lóe lên dữ tợn, anh ta nghiến răng mắng: “Đánh hắn một trận trước rồi lột sạch quần áo ném lên thủy tinh cho ông đây!”

Đám côn đồ không dám trái lời, lập tức quơ nắm đấm đập về phía Ninh Chiết.

Vào thời điểm nguy hiểm, bản năng của Ninh Chiết lại bộc phát.

“Bộp…”

Những cú đấm nhanh như chớp được tung ra liên tiếp, tất cả đều đánh vào chỗ hiểm.

Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh như chớp.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, tất cả những tên côn đồ này đã ngã xuống đất và kêu rên không ngừng.

Toàn bộ hiện trường bỗng chốc yên lặng đến đáng sợ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK