Sao đột nhiên hỏi chuyện này?
Bị Ninh Chiết hỏi đến, Diêu Chấn Hải dần dần tỉnh táo lại.
"Chiều nay cô ấy sẽ đến gặp mặt tôi, có lẽ là muốn bàn chuyện hợp tác với tôi!"
Diêu Chấn Hải cười nhìn Ninh Chiết:“Cậu đi gặp cô ấy với tôi không?"
Tô Lan Nhược tới?
Ninh Chiết kinh ngạc.
Trong chốc lát bối rối, Ninh Chiếc lắc đầu từ chối: "Quên đi! Hai ông chủ các người cứ nói chuyện làm ăn của mình đi, tôi đi theo dây dưa làm gì!"
Nói chuyện vài ba câu với Diêu Chấn Hải một hồi, @Ninh Chiết tạm biệt rồi rời đi.
Bản thân làm tốt việc bảo vệ là được rồi, sao có thể nhúng tay vào đại sự công ty chứ.
Nhìn Ninh Chiết rời đi, Diêu Chấn Hải âm thầm suy tư.
Nhìn vẻ mặt và giọng điệu của Ninh Chiết, hình như giữa anh và Tô Lan Nhược có... có vấn đề gì đó?
Mâu thuẫn giữa vợ chồng son sao?
Đó là lý do tại sao anh từ chức khỏi công ty Tô gia sao?
Chà, có lẽ là như vậy!
Diêu Chấn Hải suy nghĩ một lúc, trong lòng đã có quyết định.
Dù sao thì Tô Lan Nhược cũng là vợ của Ninh Chiết!
Đừng nhìn vào mặt nhà sư mà hãy nhìn vào mặt Phật!
Nếu Tô Lan Nhược muốn hợp tác thì cứ thỏa mãn nguyện vọng của cô đi!
Ba giờ chiều, Tô Lan Nhược đến đúng giờ gặp mặt.
Đi cùng cô còn có Tôn Vân Thạch.
Sau khi nói vài ba câu khách sáo, Tô Lan Nhược nói ra mục đích của mình.
Diêu Chấn Hải đã đoán được mục đích của Tô Lan Nhược, sau khi trò chuyện với họ vài câu, ông ta đồng ý hợp tác với Tô gia, ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Có nằm mơ Tô Lan Nhược cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như thế, trong lòng kích động không thôi.
Theo sản lượng hàng hóa của công ty Diêu Chấn Hảo, chi phí vận chuyển hàng năm chắc chắn sẽ vượt quá 2 ngàn vạn!
Hợp tác lâu dài sẽ mang lại lợi ích to lớn!
Làm sao một đơn hàng lớn như vậy lại có thể được ký kết dễ dàng như vậy?
Sau khi cảm ơn nhiều lần, Tô Lan Nhược ngơ ngác rời đi với Tôn Vân Thạch.
Bước vào thang máy, Tô Lan Nhược không còn có thể đè nén hưng phấn trong lòng, vẻ mặt cảm kích nhìn Tôn Vân Thạch: "Tôn thiếu, lần này ít nhiều gì cũng nhờ có anh, nếu không Tô gia chúng tôi cũng không có cơ hội hợp tác với Diêu Chấn Hải!"
Lúc trước Tôn Vân Thạch muốn đi cùng cô, cô còn thấy không được ổn lắm.
Mãi đến khi Tôn Vân Thạch nói đến giao tình giữa cha anh ta và Diêu Chấn Hải, cô mới đồng ý.
Không ngờ việc đưa Tôn Vân Thạch tới đây lại có tác dụng lớn như vậy.
Diêu Chấn Hải sẵn sàng ký hợp đồng nhất định là vì cha của Tôn Vân Thạch!
“Chuyện nhỏ!”
Tôn Vân Thạch cười đắc ý, thâm tình nói: "Giữa chúng ta đừng nên khách khí như vậy."
Tô Lan Nhược tránh đi ánh mắt của Tôn Vân Thạch, cảm kích nói: “Tối nay tôi làm chủ, mời anh và ba anh bữa cơm, anh nhất định phải để tôi đón tiếp cha anh đó."
"Được, không thành vấn đề!" Tôn Vân Thạch vui vẻ đồng ý.
Lúc này, Tôn Vân Thạch cảm thấy mình sắp đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.
Chuyện cưới Tô Lan Nhược làm vợ cũng sắp tới.
Tràn đầy phấn khích, cả hai lên xe rời đi.
"Này, hình như là tên vô dụng Ninh Chiết kìa!"
Ngay khi cả hai đang tiến về phía cổng, Tôn Vân Thạch đột nhiên chỉ về phía bên phải.
Ninh Chiết?
Tô Lan Nhược sửng sốt, vội vàng nhìn sang.
Chỉ thấy Ninh Chiết đang đứng ở cửa phòng bảo vệ, khoác lác khoe khoang với mấy bảo vệ bên trong.
Nhìn thấy có ô tô đi tới, Ninh Chiết đang định nhờ tiểu Trần trong phòng mở hàng rào, nhưng anh chợt nhận ra xe của Tô Lan Nhược, nhìn thấy Tôn Vân Thạch đang ngồi trong xe.
"Này, tìm được việc rồi à?"
Tôn Vân Thạch ấn cửa kính xe xuống, vẻ mặt vui tươi nhìn Ninh Chiết: “Diêu tổng là bạn của cha tôi, anh cầu xin tôi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Diêu tổng, để ông ấy thưởng cho anh một chén cơm."
Tiểu Trần từ trong phòng an ninh thò đầu ra, buồn cười nhìn Tôn Vận Thạch: "Anh Ninh là đội trưởng của chúng tôi! Còn cần anh gọi điện cho Diêu tổng sao?"
Đội trưởng?
Tôn Vân Thạch hơi giật mình, Tô Lan Nhược cũng kinh ngạc nhìn Ninh Chiết.
Hôm qua anh mới từ chức, hôm nay lại trở thành đội trưởng đội an ninh của công ty Diêu Chấn Hải.
Sau một thoáng bối rối, Tôn Vân Thạch khinh thường cười khẩy: "Đội trưởng thì sao? Không phải vẫn là chó canh gác thôi sao? Kẻ vô dụng như anh cũng chỉ có tư cách làm chó canh gác thôi!"
Hai chữ “chó canh gác” lập tức khơi dậy sự tức giận của Ninh Chiết.
"Giữ cái mồm chết tiệt của anh sạch sẽ cho tôi!"
Ninh Chiết sắc mặt âm trầm đi tới, vẻ mặt hung ác nhìn Tôn Vân Thạch: "Nếu anh lại phun phân vào miệng ông đây, có tin ông đây vả chết anh không?"
Đã sớm không vừa mắt tên ngu đần này!
Đánh không lại Tống Thanh Diên, còn đánh không lại tên ngu đần này sao?
Rước bực vào thân, hôm nay anh thật sự muốn làm chết anh ta!
"Mày nói gì?"
Sắc mặt Tôn Vân Thạch đột nhiên thay đổi, hung hăng nhìn Ninh Chiết: "Không có ân tình của Tống Thanh Diên, mày chẳng là cái thá gì đâu."
Ninh Triết hừ lạnh một tiếng: "Không có ân tình của Tống Thanh Diên, ông đây pk với anh cũng không thành vấn đề."
Tôn Vân Thạch đang muốn nổi giận, Tô Lan Nhược lại vội vàng mở lời: "Quên đi, chúng ta đi thôi!"
Vừa nói chuyện, Tô Lan Nhược vừa nháy mắt với Ninh Chiết ở ngoài xe, ra hiệu cho anh không được gây sự với Tôn Vận Thạch.
Cha của Tôn Vân Thạch có giao tình với Diêu Chấn Hải đó.
Nếu anh cứ phân cao thấp với Tôn Vân Thạch, không bị đuổi việc mới lạ!
"Không được!" Tôn Vân Thạch không hề sợ hãi, mở cửa xe bước xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Chiết: "Mau xin lỗi! Nếu không bổn thiếu gia sẽ khiến mày phải cút khỏi đây."
"Được, để tôi xin lỗi anh."
Ninh Chiết vừa dứt lời, lập tức đá anh ta về phía trước.
Lực của cú đá này mạnh đến nỗi Tôn Vân Thạch lập tức bị đá văng vào cửa xe.
"Mày mẹ nó dám đánh tao?"
Tôn Vân Thạch nổi giận, phẫn nộ gào rít.
Tô Lan Nhược cũng nhanh chóng xuống xe, trừng mắt nhìn Ninh Chiết: "Anh đang làm gì vậy?"
"Đánh người, cô không nhìn thấy sao?" Ninh Chiết bất mãn hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Tôn Vận Thạch: "Nếu miệng anh vẫn còn phun đây phân như thế, ông đánh vẫn đánh tiếp."
Đã muốn đánh tên ngu đần này lâu rồi!
Hôm nay, anh mượn cáo oai hùm một lần!
"Mày chờ đó cho tao!"
Tôn Vân Thạch giận dữ gầm lên, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Diêu Chấn Hải.
Nhưng đường dây bên kia lại báo bận.
Tôn Vân Thạch lại càng tức giận hơn, muốn gọi tiếp cho Diêu Chấn Hải, Tô Lan Nhược vội chạy tới khuyên nhủ: "Tôn thiếu, đừng để lại ấn tượng xấu với Diêu tổng, không tốt cho chúng ta đâu."
Tôn Vân Thạch hơi cứng đờ lại, trừng mắt nhìn Ninh Chiết nói: "Chờ đó cho tao! Tao không để yên chuyện này đâu!"
Tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng anh ta cũng biết lời của Tô Lan Nhược là thật.
Cha anh ta vì bám víu lấy Diêu Chấn Hải, đã phải liên tục đi đánh gôn nhiều ngày.
Nếu sự việc này để lại ấn tượng xấu với Diêu Chấn Hải, cha anh ta không lột da anh ta mới lạ.
Nói xong lời điên cuồng, Tôn Vân Thạch thở hổn hển lên xe ngồi.
Tôn Lan Nhược phức tạp nhìn Ninh Chiết, lắc đầu lên xe.
Anh làm mất mặt Tôn Vân Thạch trước mặt mình, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Ninh Chiết đâu.
Có lẽ Ninh Chiết không giữ được công việc này rồi.
Vất vả lắm mới tìm được việc làm đội trưởng đội bảo vệ, anh đi trêu chọc Tôn Vân Thạch làm gì!
Có tính khí đó, nhưng công việc đâu?
Tô Lan Nhược thở dài một tiếng, nhanh chóng đuổi Tôn Vân Thạch rời đi.
Họ vừa rời đi, thư ký vội vàng đến báo cáo mâu thuẫn giữa Ninh Chiết và Tôn Vân Thạch.
Diêu Chấn Hải nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên sa sầm xuống.
Chẳng lẽ, mâu thuẫn giữa Ninh Chiết và Tô Lan Nhược là do Tôn Vân Thạch kia sao?
Mặc dù Tôn Lan Nhược đã kết hôn với Ninh Chiết nhưng liệu cô có coi thường Ninh Chiết thâm tàng bất lộ không?
Thay vào đó, lại thích Tôn Vân Thạch.
Im lặng suy nghĩ một lúc, Diêu Chấn Hải lập tức trầm giọng ra lệnh: "Gửi fax cho tập đoàn Tô thị hủy bỏ hợp tác, hợp đồng không còn tác dụng nữa! Đúng rồi, tối nay hãy gửi, cứ để bọn họ vui vẻ trước đã!"
Sau khi ra lệnh cho thư ký, Diêu Chấn hải lấy điện thoại di động ra, không chút do dự chặn số Tôn Gia Niên và Tô Lan Nhược.