Mục lục
Ẩn Môn Thiếu Chủ - Ninh Chiết (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Diên!

Ninh Chiết vừa phiền muộn vừa đau đầu.

Sao ở đâu cũng gặp người phụ nữ này vậy ta?

Thời gian mới có hai ngày thôi mà đã gặp bốn lần rồi!

Chẳng trách anh lại có hôn ước vớ vẩn với người phụ nữ này!

Đây chẳng phải là định mệnh sao?

Ừm... Nghiệt duyên!

"Nhìn anh như vậy, hình như tâm trạng của anh không tốt à?"

Tống Thanh Diên dừng xe, nhìn từ trên xuống dưới dò xét Ninh Chiết: "Có người ức hiếp anh sao? Không sao, không phải tôi còn nợ anh một ân tình à? Chỉ cần anh yêu cầu, tôi sẽ giúp anh!"

Cô nóng lòng muốn trả lại ân tình mà mình nợ Ninh Chiết.

Nợ người khác ân tình thường sẽ không tốt lắm.

Ninh Chiết chán nản nhìn cô: "Không phải hôn ước của chúng ta bị hủy bỏ rồi sao? Tại sao cô luôn theo dõi tôi vậy?"

"Tôi theo dõi anh á?" Tống Thanh Diên giống như nghe được một câu nói đùa: "Tôi ở gần đây, đi ngang qua đây, lại còn cần một tên bảo vệ cỏn con như anh phê duyệt sao?"

Nơi mà Ngân Hồ tìm cho cô nằm ở gần khu biệt thự này.

Bản thân chỉ đi ngang qua và tình cờ gặp được Ninh Chiết, trông như một quả cà tím héo vì sương giá.

Bản thân cô không nói Ninh Triết đi theo thì thôi, thế mà Ninh Chiết lại dám nói cô đi theo anh.

"Ừ, Là tôi nghĩ nhiều….."

Ninh Chiết nhún nhún vai, không nói một lời đi về phía trước, nhưng trong lòng không ngừng thầm mắng.

Ngày nào cũng chỉ gặp mấy người kiểu này!

Người này đắc ý hơn người kia!

Ninh Chiết nhanh chóng rời đi, mang theo lòng oán hận mãnh liệt với Tống Thanh Diên.

Tranh thủ thời gian lấp đầy bao tử trở về công ty.

Một tuần nay, anh đều làm ca đêm.

Anh đã quyết định từ chức.

Đêm nay có thể coi là ca cuối cùng, anh không thể để người khác làm thay mình được nữa.

Hạ quyết tâm xong, bước chân của Ninh Chiết cũng nhanh hơn nhiều.

Nhìn Ninh Chiết đang dần rời đi, Tống Thanh Diên không khỏi lắc đầu mỉm cười..

Trở lại biệt thự lưng chừng núi, Tống Thanh diên còn chưa bước vào cửa, thì Ngân Hồ đã hào hứng lao đến: "Chiến tướng, tôi vừa nhận được một tin tức bất ngờ, cô nhất định có hứng thú!"

Tống Thanh Diên vui vẻ, vội vàng hỏi thăm: "Đã tìm được vị cường giả ẩn náu ở Giang Châu rồi à?”

"Tạm thời chưa tra được." Ngân Hồ lắc đầu: "Tin tức ngoài ý muốn này là về Ninh Chiết, bị cô hủy hôn!”

Liên quan tới Ninh Chiết sao?

Vẻ mặt của Tống Thanh Diên đột nhiên tối sầm lại, cô không hài lòng nhìn Ngân Hổ: "Điều tra kỹ chuyện của vị cường giả đó đi, chuyện của một bảo vệ có gì tốt mà nghe ngóng chứ?"

Thật là!

Làm bản thân hứng khởi hết cả lên!

Ngân Hồ hé miệng cười một tiếng: "Ninh Chiết và Tô Lan Nhược nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi!"

"Với ai cơ? Tô Lan Nhược á?"

Tống Thanh Diên ngạc nhiên kêu lên: "Chính là Tô Lan Nhược, một trong tứ đại mỹ nhân của Giang Châu sao?"

"Đúng!" Ngân Hồ gật đầu cười một tiếng.

Tống Thanh Diên ngạc nhiên, đúng như cô đã dự đoán.

Tống Thanh Diên sửng sốt, dở khóc dở cười nói: "Tô Lan Nhược uống nhầm thuốc à? Cưới bảo vệ của công ty mình sao? Cứ cho là cô ta tìm người nối nghiệp đi, thì cô ta cũng không đến mức phải tìm một bảo vệ chứ?"

Tin tức này, quả thực đã khiến cô rất khiếp sợ.

Hai người này, căn bản là hoàn toàn khác biệt nhau? Làm sao mà kết hôn được?

Ngân Hồ khẽ cười nói: "Thuộc hạ đã điều tra rồi, Tô Trường Hà hôm qua nhìn thấy Ninh Chiết trên TV, sau đó chỉ vào Ninh Chiết hét lớn, nhất quyết muốn gặp Ninh Chiết, cuối cùng ép Tô Lan Nhược kết hôn với Ninh Chiết."

"Hôm qua sao?" Tống Thanh Diên im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó chợt nhận ra: "Có phải Tô Trường Hà nhìn thấy tôi hủy hôn ước của Ninh Chiết, sau đó hiểu lầm rằng Ninh Chiết có quan hệ gì với nhà tôi? Hoặc là ông ấy coi trọng ân tình mà tôi nợ Ninh Chiết đó chứ ?”

"Chắc là hai đó." Ngân Hồ gật đầu cười một tiếng.

"Tô Trường Hà đúng là xảo trá mà." Tống Thanh Diên hừ một tiếng lạnh lùng.

Đột nhiên, cô đã hiểu tại sao vừa rồi Ninh Chiết lại sững người như vậy

Nghĩ lại thì, anh đã phải chịu ủy khuất từ Tô gia sao?

Tên Ninh Chiết này, đúng là ngốc thật đấy!

Người không quyền không thế, còn muốn làm con rể hào môn, nào có dễ dàng như vậy?

Lắc đầu thở dài một hồi, Tống Thanh Diên lại nói với Ngân Hồ: "Đừng quan tâm đến chuyện của Ninh Chiết nữa! Hãy dành thời gian tìm hiểu tin tức về vị cường giả đang ẩn náu, với cả mục đích của Huyết Lang đến Giang Châu đi, nhất định phải làm càng nhanh càng tốt!”

"Vâng!" Ngân Hồ nhận lệnh.

...

Sáng hôm sau

Tô Lan Nhược không đi làm.

Cô hơi mệt mỏi vì những phiền phức trong hai ngày qua nên đã hẹn Trần Hân Di đi chăm sóc sắc đẹp sớm như một kỳ nghỉ cho bản thân.

"Không ngờ cha của Tôn Vận Thạch lại có giao tình với Bạch Tứ gia, trước đây tớ cũng có chút nghi ngờ rồi!"

Trần Hân Di nằm trên giường làm đẹp, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Lan Nhược đang nằm.

"Đúng vậy!" Tô Lan Nhược cười khẽ, lại ngượng ngùng nói: "Thực ra tớ cũng nghi ngờ rồi."

Trần Hân Di mệt mỏi xoay cổ, lại trở mình, nghiêng người đối mặt với Tô Lan Nhược, trêu đùa: "Tôn Vân Thạch lần này giúp đỡ nhà cậu rất nhiều, cậu có ý định lấy thân báo đáp anh ta không vậy?"

"Nói cái gì vậy!" Tô Lan Nhược đỏ mặt : "Tớ và anh ta chỉ là quan hệ bạn bè thôi."

"Dẹp đi đi!" Trần Hân Di bĩu môi: "Tôn Vân Thạch quan tâm cậu còn chưa đủ rõ ràng sao? Tớ nói cho cậu biết, cậu nên nhanh chóng ly hôn với tên Ninh Chiết đi, rồi song túc song phi* với Tôn Vân Thạch."

*Sống chung với nhau

"Cái gì mà song túc song phi chứ!"

Tô Lan Nhược tức giận trừng mắt nhìn bạn thân, khẽ thở dài: "Tại sao tớ phải ly hôn chứ?"

Nói đến ly hôn, Tô Lan Nhược rất đau đầu.

Tại sao cô lại không muốn ly hôn?

Chỉ là một khi họ ly hôn, nếu ông nội phát hiện ra, thì ông ấy nhất định sẽ lại làm loạn lên một trận!

Cô biết rõ tình hình của ông nội, ông không thể chịu đựng được bất kỳ sự kích thích nào nữa.

Biết được sự lo lắng của Tô Lan Nhược, Trần Hân Di cũng bất đắc dĩ.

Sau một hồi trầm mặc, Trần Hân Di lại đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cái tên Ninh Chiết kia hình như rất giỏi đánh nhau thì phải? Có phải anh ta đã giải ngũ khỏi bộ đội đặc chủng không nhỉ?"

"Cậu xem nhiều phim quá rồi đấy?"

Tô Nhược Lan dở khóc dở cười liếc nhìn cô một cái, giải thích nói: "Nhà tớ mỗi năm đều sẽ mời lính giải ngũ đến công ty huấn luyện cho bảo vệ của công ty hai lần, chắc là anh ta đã học được một chút gì đó thôi!!"

“Thảo nào!" Trần Hân Di sực tỉnh, đúng là xem phim nhiều quá mà.

Đang lúc hai người nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng động.

Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập bước đến.

"Bụp!"

Cửa phòng bị đá văng.

Hai người giật nảy mình, vội vàng ngồi dậy.

Nhìn thấy Bạch Phi với vẻ mặt dữ tợn đi vào, trong lòng hai người đột nhiên cảm thấy ngạc nhiên,

"Bạch... Bạch thiếu gia!"

"Chảo… Bạch thiếu gia."

Hai người nhanh chóng xuống khỏi giường làm đẹp, thấp thỏm chào hỏi Bạch Phi.

“Tô Lan Nhược, tâm trạng cô tốt quá nhỉ? Lại còn có tâm tư làm đi làm đẹp cơ đấy? ”

Bạch Phi hung tợn nhìn Tô Lan Nhược: "Nhưng tâm trạng ông đây bây giờ không tốt! Cô nói xem, nên làm sao đây?"

Tô Lan Nhược nghe vậy, trong lòng càng thêm bất an, nơm nớp lo sợ nói: "Bạch thiếu gia, tứ gia hôm qua không phải đã nói, chuyện kia... cho qua rồi sao? Sao anh..."

Bốp!

Tô Lan Như còn chưa nói xong, thì cái bạt tai của Bạch Phi đã tát bốp vào mặt cô rồi.

Cái tát này lập tức khiến Tô Lan Nhược choáng váng, nước mắt trào ra.

"Bạch lão tứ thì cho qua, nhưng ông đây thì chưa đâu!"

Hai mắt Bạch Phi như phun lửa quát: "Ông đay bị người nhà cô đánh hai lần rồi, thả các người đi dễ như vậy, thì mặt mũi của ông đây để đi đâu hả?"

Trần Hân Di sợ muốn chết, vội vàng khóc lóc nức nở giải thích: "Bạch thiếu gia, chuyện tối qua, đều là cái tên Ninh Chiết..."

Bốp!

Bạch Phi thẳng tay tát một phát vào mặt Trần Hân Di.

"Bây giờ ông đây không có thời gian trừng trị cô."

Bạch Phi hung hăng trừng mắt nhìn Trần Tân Di, sau đó quay đầu nhìn Tô Lan Nhược: "Bây giờ gọi điện thoại cho Ninh Chiết bảo hắn tới đây ngay! Nếu không hôm nay tôi sẽ hủy dung của cô!"

Hủy dung sao?

Lời nói của Bạch Phi lập tức khiến Tô Lan Nhược sợ hãi đến mức ngã xuống giường làm đẹp..

Trong lòng sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Tô Lan Nhược vang lên..

Bạch Phi tiến lên trước, vừa thấy hiển thị Ninh Chiết, liền vui vẻ.

"Mau nghe điện thoại, kêu hắn đi đến nhà máy hóa chất bỏ hoang ở ngoại thành phía bắc!"

Bạch Phi hung tợn nhìn chằm chằm Tô Lan Nhược, ánh mắt thì hung dữ.

Tô Lan Nhược vẻ mặt sợ hãi nhìn Bạch Phi, nhưng lại từ chối nghe điện thoại.

Tuy rằng rất hận Ninh Triết nhưng cô cũng hiểu rằng tối hôm trước Ninh Chiết đã đánh Bạch Phi để cứu cô.

Nếu bây giờ gọi Ninh Chiết đến, thì Bạch Phi sẽ đánh chết Ninh Chiết mất thôi.

Thấy Tô Lan Nhược không nghe điện thoại, Bạch Phi mất kiên nhẫn, lập tức đưa điện thoại cho Trần Hân Di...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK