Mình so tài với thẳng đó?
Nghe Ninh Chiết nói, Thạch Viễn khinh thường hừ lạnh: "Mày là cái thá gì? Mày xứng để so tài với tao sao?"
“Ba cái chuyện này ấy mà, chỉ có dám so hay không dám so, chứ ai lại đi bàn luận xứng hay không xứng ở đây" Ninh Chiết nhìn Thạch Viễn đây khiêu khích: “Không dám so thì cùng lắm bị người ta cười là hèn nhát thôi, việc gì mà phải xấu hổ.."
"Anh Ninh, đừng anh ơi!” Bạch Phi chật vật đứng dậy, tận tình khuyên nhủ Ninh Chiết:" Em biết anh đánh nhau rất giỏi, rất mạnh, nhưng đây là ở trên lưng ngựa, anh còn chưa biết cưỡi ngựa mà, anh đừng cậy mạnh."
Thứ này cũng giống như ky binh và bộ binh.
Ninh Chiết chính là điển hình của lính bộ binh.
Sau khi xuống ngựa, anh thừa sức cho Thạch Viễn một trận nhữ tử đến mức nhập viện.
Nhưng bây giờ so tài ở trên lưng ngựa thì khó nói.
Nghe lời Bạch Phi nói, Thạch Viễn vẻ mặt khinh thường cười lớn: 'Người ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi còn dám so với tao?"
Mày cũng có dám so với người mà ngựa cũng không biết cưỡi là tao đâu! Mày tự hào cái mẹ gì!" Ninh Chiết bĩu môi, vẻ mặt buồn cười.
“Dám nói chuyện với Thạch thiếu như vậy, mày muốn chết à!”
“Thạch thiếu, nhất định phải cho thắng đó một bài học!”
"Đúng vậy, cho thẳng đó biết Thạch thiếu lợi hại như thế nào, thằng đó chắc chưa biết Mã vương gia có bao nhiêu con mắt!" (Mã vương gia có bao nhiêu con mắt: ý chỉ người đó có bao nhiêu lợi hại, đây là câu nói nổi tiếng hay được dùng trên mạng.)
"Đợi lát nữa bị thương, tao không ngại giúp mày gọi xe cứu thương..."
Ninh Chiết vừa dứt lời, mấy người bên cạnh Thạch Viễn liền kêu gào.
Một thẳng vô danh tiểu tốt, còn dám coi khinh Thạch thiếu?
Không thấy ngay cả Bạch Phi cũng thua sao?
Thạch Viễn lạnh lùng nhìn Ninh Chiết: "Mày đã muốn thử cảm giác ngã ngựa, ông đây ngại gì mà không giúp mày một tay. Nhưng mà mày có tiền không?”
“Tao không có nhưng Bạch thiếu có!" Ninh Chiết chỉ qua phía Bạch Phi.
Bạch Phi thấp giọng hỏi: “Anh Ninh, anh chơi thật à?"
Ninh Chiết gật đầu: "Nếu thua thì coi như số tiền đó là tôi mượn anh."
“Đây không phải vấn đề tiền bạc” Bạch Phi thấp giọng kêu rên: "Em sợ anh bị thương đó!”
Đây chính là người mà anh phải cung phụng như tổ tiên đó!
Nếu Ninh Chiết bị thương mà để cho lão già Bạch Nhạc Chương biết, lão già đó sẽ lột da của anh luôn!
“Yên tâm đi! Tôi biết tôi đang làm gì mà” Ninh Chiết tràn đây tự tin nói
Anh rất muốn cảm thụ một chút cái trò chơi cưỡi ngựa đấu thương này.
Có thể tìm lại được ký ức quen thuộc, còn có thể kiếm tiền nữa, ngu gì mà không làm chứt
Kiếm tiền! Kiếm tiền!
Ninh Chiết ở trong lòng hô hào.
Khuyên mãi không có kết quả, Bạch Phi chỉ có thể đồng ý chỉ tiền.
Có Bạch Phi đứng ra đảm bảo, Thạch Viễn cũng không sợ Ninh Chiết quỵt tiền.
Sau đó Ninh Chiết cũng ký hợp đồng miễn trách nhiệm với trường đua ngựa, nhanh chóng hoàn thành khâu chuẩn bị quần áo bảo hộ.
Bạch Phi thấp thỏm bất an nhìn Ninh Chiết: “Anh Ninh, anh cẩn thận vào nha anh, anh làm ơn ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì đó!"
Bộ dạng của Bạch Phi trông còn khẩn trương hơn lúc nãy anh tự mình thi đấu nữa.
“Yên tâm đi!"
Ninh Chiết cho Bạch Phi một ánh mắt trấn an.
Anh bây giờ có thể khẳng định chắc chắn Bạch Phi không còn ý định muốn hại anh nữa.
Chỉ là anh vẫn không biết nguyên nhân nào khiến cho thái độ của Bạch Phi đối với anh thay đổi nhiều như vậy.
“Mày đợi nhập viện đi!”
Thạch Viễn tay cầm thương, hung tợn nhìn Ninh Chiết.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, mà đã buông lời tàn nhẫn.
Ninh Chiết khế mím môi, tặng cho Thạch Viễn nụ
cười nửa miệng gợi đòn: "Tuy rằng suy nghĩ của mày đáng ăn đập lầm nhưng mà tao vẫn sẽ nương tay với mày chút đỉnh vậy!"
Ninh Chiết vừa nói xong, cả đám người lại bắt đầu nhao nhao cười nhạo.
“Thằng đó nói xạo cũng không sợ bị gió cắt lưỡi kìa tụi mày!"
"Mày thì biết gì! Nó đang kiếm cớ sẵn đó, để lát thua thì nó đỡ nhục!"
“Đúng, đúng! Lát mà thua nó sẽ nói là nó nương tay đó tụi mày!
Ninh Chiết cũng không để tâm đến sự cười nhạo của cái lũ này.
Tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, Ninh Chiết lập tức kẹp bụng ngựa, cầm thương trong tay xông về phía Thạch Viễn.
Thạch Viễn cũng đồng thời lao nhanh tới.
Bạch Phi đau lòng nhắm mắt lại, anh không dám nhìn nữa đâu.
Nghe Ninh Chiết nói, Thạch Viễn khinh thường hừ lạnh: "Mày là cái thá gì? Mày xứng để so tài với tao sao?"
“Ba cái chuyện này ấy mà, chỉ có dám so hay không dám so, chứ ai lại đi bàn luận xứng hay không xứng ở đây" Ninh Chiết nhìn Thạch Viễn đây khiêu khích: “Không dám so thì cùng lắm bị người ta cười là hèn nhát thôi, việc gì mà phải xấu hổ.."
"Anh Ninh, đừng anh ơi!” Bạch Phi chật vật đứng dậy, tận tình khuyên nhủ Ninh Chiết:" Em biết anh đánh nhau rất giỏi, rất mạnh, nhưng đây là ở trên lưng ngựa, anh còn chưa biết cưỡi ngựa mà, anh đừng cậy mạnh."
Thứ này cũng giống như ky binh và bộ binh.
Ninh Chiết chính là điển hình của lính bộ binh.
Sau khi xuống ngựa, anh thừa sức cho Thạch Viễn một trận nhữ tử đến mức nhập viện.
Nhưng bây giờ so tài ở trên lưng ngựa thì khó nói.
Nghe lời Bạch Phi nói, Thạch Viễn vẻ mặt khinh thường cười lớn: 'Người ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi còn dám so với tao?"
Mày cũng có dám so với người mà ngựa cũng không biết cưỡi là tao đâu! Mày tự hào cái mẹ gì!" Ninh Chiết bĩu môi, vẻ mặt buồn cười.
“Dám nói chuyện với Thạch thiếu như vậy, mày muốn chết à!”
“Thạch thiếu, nhất định phải cho thắng đó một bài học!”
"Đúng vậy, cho thẳng đó biết Thạch thiếu lợi hại như thế nào, thằng đó chắc chưa biết Mã vương gia có bao nhiêu con mắt!" (Mã vương gia có bao nhiêu con mắt: ý chỉ người đó có bao nhiêu lợi hại, đây là câu nói nổi tiếng hay được dùng trên mạng.)
"Đợi lát nữa bị thương, tao không ngại giúp mày gọi xe cứu thương..."
Ninh Chiết vừa dứt lời, mấy người bên cạnh Thạch Viễn liền kêu gào.
Một thẳng vô danh tiểu tốt, còn dám coi khinh Thạch thiếu?
Không thấy ngay cả Bạch Phi cũng thua sao?
Thạch Viễn lạnh lùng nhìn Ninh Chiết: "Mày đã muốn thử cảm giác ngã ngựa, ông đây ngại gì mà không giúp mày một tay. Nhưng mà mày có tiền không?”
“Tao không có nhưng Bạch thiếu có!" Ninh Chiết chỉ qua phía Bạch Phi.
Bạch Phi thấp giọng hỏi: “Anh Ninh, anh chơi thật à?"
Ninh Chiết gật đầu: "Nếu thua thì coi như số tiền đó là tôi mượn anh."
“Đây không phải vấn đề tiền bạc” Bạch Phi thấp giọng kêu rên: "Em sợ anh bị thương đó!”
Đây chính là người mà anh phải cung phụng như tổ tiên đó!
Nếu Ninh Chiết bị thương mà để cho lão già Bạch Nhạc Chương biết, lão già đó sẽ lột da của anh luôn!
“Yên tâm đi! Tôi biết tôi đang làm gì mà” Ninh Chiết tràn đây tự tin nói
Anh rất muốn cảm thụ một chút cái trò chơi cưỡi ngựa đấu thương này.
Có thể tìm lại được ký ức quen thuộc, còn có thể kiếm tiền nữa, ngu gì mà không làm chứt
Kiếm tiền! Kiếm tiền!
Ninh Chiết ở trong lòng hô hào.
Khuyên mãi không có kết quả, Bạch Phi chỉ có thể đồng ý chỉ tiền.
Có Bạch Phi đứng ra đảm bảo, Thạch Viễn cũng không sợ Ninh Chiết quỵt tiền.
Sau đó Ninh Chiết cũng ký hợp đồng miễn trách nhiệm với trường đua ngựa, nhanh chóng hoàn thành khâu chuẩn bị quần áo bảo hộ.
Bạch Phi thấp thỏm bất an nhìn Ninh Chiết: “Anh Ninh, anh cẩn thận vào nha anh, anh làm ơn ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì đó!"
Bộ dạng của Bạch Phi trông còn khẩn trương hơn lúc nãy anh tự mình thi đấu nữa.
“Yên tâm đi!"
Ninh Chiết cho Bạch Phi một ánh mắt trấn an.
Anh bây giờ có thể khẳng định chắc chắn Bạch Phi không còn ý định muốn hại anh nữa.
Chỉ là anh vẫn không biết nguyên nhân nào khiến cho thái độ của Bạch Phi đối với anh thay đổi nhiều như vậy.
“Mày đợi nhập viện đi!”
Thạch Viễn tay cầm thương, hung tợn nhìn Ninh Chiết.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, mà đã buông lời tàn nhẫn.
Ninh Chiết khế mím môi, tặng cho Thạch Viễn nụ
cười nửa miệng gợi đòn: "Tuy rằng suy nghĩ của mày đáng ăn đập lầm nhưng mà tao vẫn sẽ nương tay với mày chút đỉnh vậy!"
Ninh Chiết vừa nói xong, cả đám người lại bắt đầu nhao nhao cười nhạo.
“Thằng đó nói xạo cũng không sợ bị gió cắt lưỡi kìa tụi mày!"
"Mày thì biết gì! Nó đang kiếm cớ sẵn đó, để lát thua thì nó đỡ nhục!"
“Đúng, đúng! Lát mà thua nó sẽ nói là nó nương tay đó tụi mày!
Ninh Chiết cũng không để tâm đến sự cười nhạo của cái lũ này.
Tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, Ninh Chiết lập tức kẹp bụng ngựa, cầm thương trong tay xông về phía Thạch Viễn.
Thạch Viễn cũng đồng thời lao nhanh tới.
Bạch Phi đau lòng nhắm mắt lại, anh không dám nhìn nữa đâu.