Có vụ đó nữa sao? Ninh Chiết kinh ngạc. 'Thoáng nghĩ, Ninh Chiết nói với Phượng Mi: "Trước mắt không cần biết mục:
đích của tên này rốt cuộc là gì, cô giúp tôi nhìn kỹ nhất cử nhất động của hắn chút là được.”
Phượng Mị trong lòng khế động, ngạc nhiên nói: "Anh... sẽ không phải là muốn giết Tân Trang chứ?”
Ninh Chiết lắc đầu nói: "Ý của tôi là tuy tôi báo tên của Tôn Vân Thạch, nhưng 'Tần Trang sớm muộn gì cũng biết tôi không phải Tôn Vân Thạch, đến lúc đó hắn nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra tôi."
"Cô giúp tôi trông kỹ hắn, nếu hắn muốn gây bất lợi cho tôi, tôi cũng biết trước, có chuẩn bị vẫn hơn."
"Lỡ như Tân Trang muốn giết chết tôi, tôi cũng chỉ có thể giết chết hắn trước.” Trên thế giới này, ai mới là ngoan ngoãn nhất? Không gây sự nhất? Đương nhiên là người chết!!
Bất kể là trước kia hay hiện tại, anh đều không thích ngồi đợi người khác ra chiêu rồi mới bị động phá chiêu.
'Theo ký ức cùng thực lực của Ninh Chiết bắt đầu khôi phục, bản tính tàn bạo. của anh cũng dần dần hiện ra.
Chỉ là, ngay cả chính anh cũng chưa phát hiện ra điểm này.
“Ninh tiên sinh nói đúng, bây giờ còn chưa tới mức phải giết người!”
Diệp Khinh Hậu mỉm cười nói: "Chuyện này giao cho tôi trước đi, nếu tôi không xử lý được, ngài động thủ cũng không muộn.”
“Cũng được." Ninh Chiết gật đầu nói: "Nếu bên ông có gì cần tôi phối hợp cũng đừng ngại nói với tôi! Người là tôi đánh, tôi cũng không thể để ông gặp phiền phức.”
“Không có việc gì.”
Diệp Khinh Hậu khoát tay, tự tin nói: "Ở Yến Kinh, tôi có thể không làm gì được Tân Trang, nhưng ở Giang Châu, hắn muốn gây sóng gió ở địa bàn của tôi, cũng không dễ dàng như vậy đâu!"
Được rồi!
Nếu Diệp Khinh Hậu đã nói như vậy, Ninh Chiết cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao chuyện gì làm cũng đã làm rồi.
Tần Trang muốn làm loạn chuyện đến mức ngươi chết ta sống thì Ninh Chiết anh cũng chỉ có thể xử lý theo cách cực đoan nhất.
Trước đó hai lần giết người, anh đều có chút thu hoạch.
Cũng không biết nếu anh lại giết thêm người, có thể trở nên mạnh hơn nữa hay không?
Đột nhiên, Ninh Chiết còn có chút chờ mong Tân Trang phái người tới giết mình.
Đang lúc Ninh Chiết miên man suy nghĩ, di động của anh đột nhiên vang lên. Là Tô Thanh Y gọi tới.
Cô ấy không phải gọi tới là để hỏi chuyện Tần gia chứ?
Ninh Chiết thoáng nghỉ hoặc, bấm nhận điện thoại.
“Ninh Chiết, anh mau qua đây đi! Tân Trang muốn xúc mộ lão thái thái nhà eml”
Điện thoại vừa mới kết nối, bên trong liền truyền đến tiếng kêu hoảng loạn của Tô Thanh Y.
Mẹ kiếp!
Ninh Chiết trong lòng thầm mắng một tiếng, lập tức trả lời: "Tôi lập tức tới
Động tác của Tần Trang còn rất nhanh!
Chưa gì đã đi xúc mộ lão thái thái rồi!
“Đã xảy ra chuyện gì?”
'Thấy Ninh Chiết cúp điện thoại, Diệp Khinh Hậu vội vàng hỏi.
“Tân Trang đi xúc mộ lão thái thái Tân gia, tôi đi qua đó một chuyến!" Ninh Chiết quay lại đáp một câu, lại hướng Phượng Mị nói: "Bà chủ Phượng, phiền cô hỗ trợ đưa tôi qua đó một chút được không?”
“Để tôi, tôi cũng đi xem tình hình một chút!”
Diệp Khinh Hậu đứng dậy, lắc đầu thở dài nói: "Những cậu ấm cô chiêu Yến
Kinh này, thật sự là đời sau kém hơn đời trước, ngay cả loại chuyện xúc mộ gia tộc khác cũng làm được!"
Thế gia sở dĩ được xưng là thế gia, ngoại trừ truyền thừa lâu năm, di sản các đời tích góp, năng lực làm việc cực tốt, còn bởi vì cách làm của thế gia luôn tuân thủ các nguyên tắc nhất định, có cái nên làm, cũng có cái không nên làm.
Loại chuyện xúc mộ tổ tiên nhà người ta, so với hạ lưu còn hạ lưu hơn! Đương nhiên nằm trong bộ nguyên tắc không được làm.
Nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ không cảm thấy Tần gia uy phong thật lớn đâu mà chỉ có chê cười thôi!
Tâm nhìn của thằng nhóc Tân Trang này, thật sự quá kém! “Không cần.”
Ninh Chiết lắc đầu nói: "Ông và Thất Cân đều đang bị thương đấy, về nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Diệp Khinh Hậu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng được! Bất quá, nếu như thằng con cháu thế gia kia làm lớn chuyện quá, tiên sinh cũng cố nhẫn nhịn đừng hạ thủ xử lý hắn ở trước mặt mọi người, miễn cho rước lấy phiền toái không cần thiết.”
“Tôi biết.”
Ninh Chiết gật đầu, lập tức đi theo Phượng Mị ra cửa.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Diệp Khinh Hậu lại yên lặng suy tư.
Một lát sau, Diệp Khinh Hậu lại bấm một dãy số....
đích của tên này rốt cuộc là gì, cô giúp tôi nhìn kỹ nhất cử nhất động của hắn chút là được.”
Phượng Mị trong lòng khế động, ngạc nhiên nói: "Anh... sẽ không phải là muốn giết Tân Trang chứ?”
Ninh Chiết lắc đầu nói: "Ý của tôi là tuy tôi báo tên của Tôn Vân Thạch, nhưng 'Tần Trang sớm muộn gì cũng biết tôi không phải Tôn Vân Thạch, đến lúc đó hắn nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra tôi."
"Cô giúp tôi trông kỹ hắn, nếu hắn muốn gây bất lợi cho tôi, tôi cũng biết trước, có chuẩn bị vẫn hơn."
"Lỡ như Tân Trang muốn giết chết tôi, tôi cũng chỉ có thể giết chết hắn trước.” Trên thế giới này, ai mới là ngoan ngoãn nhất? Không gây sự nhất? Đương nhiên là người chết!!
Bất kể là trước kia hay hiện tại, anh đều không thích ngồi đợi người khác ra chiêu rồi mới bị động phá chiêu.
'Theo ký ức cùng thực lực của Ninh Chiết bắt đầu khôi phục, bản tính tàn bạo. của anh cũng dần dần hiện ra.
Chỉ là, ngay cả chính anh cũng chưa phát hiện ra điểm này.
“Ninh tiên sinh nói đúng, bây giờ còn chưa tới mức phải giết người!”
Diệp Khinh Hậu mỉm cười nói: "Chuyện này giao cho tôi trước đi, nếu tôi không xử lý được, ngài động thủ cũng không muộn.”
“Cũng được." Ninh Chiết gật đầu nói: "Nếu bên ông có gì cần tôi phối hợp cũng đừng ngại nói với tôi! Người là tôi đánh, tôi cũng không thể để ông gặp phiền phức.”
“Không có việc gì.”
Diệp Khinh Hậu khoát tay, tự tin nói: "Ở Yến Kinh, tôi có thể không làm gì được Tân Trang, nhưng ở Giang Châu, hắn muốn gây sóng gió ở địa bàn của tôi, cũng không dễ dàng như vậy đâu!"
Được rồi!
Nếu Diệp Khinh Hậu đã nói như vậy, Ninh Chiết cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao chuyện gì làm cũng đã làm rồi.
Tần Trang muốn làm loạn chuyện đến mức ngươi chết ta sống thì Ninh Chiết anh cũng chỉ có thể xử lý theo cách cực đoan nhất.
Trước đó hai lần giết người, anh đều có chút thu hoạch.
Cũng không biết nếu anh lại giết thêm người, có thể trở nên mạnh hơn nữa hay không?
Đột nhiên, Ninh Chiết còn có chút chờ mong Tân Trang phái người tới giết mình.
Đang lúc Ninh Chiết miên man suy nghĩ, di động của anh đột nhiên vang lên. Là Tô Thanh Y gọi tới.
Cô ấy không phải gọi tới là để hỏi chuyện Tần gia chứ?
Ninh Chiết thoáng nghỉ hoặc, bấm nhận điện thoại.
“Ninh Chiết, anh mau qua đây đi! Tân Trang muốn xúc mộ lão thái thái nhà eml”
Điện thoại vừa mới kết nối, bên trong liền truyền đến tiếng kêu hoảng loạn của Tô Thanh Y.
Mẹ kiếp!
Ninh Chiết trong lòng thầm mắng một tiếng, lập tức trả lời: "Tôi lập tức tới
Động tác của Tần Trang còn rất nhanh!
Chưa gì đã đi xúc mộ lão thái thái rồi!
“Đã xảy ra chuyện gì?”
'Thấy Ninh Chiết cúp điện thoại, Diệp Khinh Hậu vội vàng hỏi.
“Tân Trang đi xúc mộ lão thái thái Tân gia, tôi đi qua đó một chuyến!" Ninh Chiết quay lại đáp một câu, lại hướng Phượng Mị nói: "Bà chủ Phượng, phiền cô hỗ trợ đưa tôi qua đó một chút được không?”
“Để tôi, tôi cũng đi xem tình hình một chút!”
Diệp Khinh Hậu đứng dậy, lắc đầu thở dài nói: "Những cậu ấm cô chiêu Yến
Kinh này, thật sự là đời sau kém hơn đời trước, ngay cả loại chuyện xúc mộ gia tộc khác cũng làm được!"
Thế gia sở dĩ được xưng là thế gia, ngoại trừ truyền thừa lâu năm, di sản các đời tích góp, năng lực làm việc cực tốt, còn bởi vì cách làm của thế gia luôn tuân thủ các nguyên tắc nhất định, có cái nên làm, cũng có cái không nên làm.
Loại chuyện xúc mộ tổ tiên nhà người ta, so với hạ lưu còn hạ lưu hơn! Đương nhiên nằm trong bộ nguyên tắc không được làm.
Nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ không cảm thấy Tần gia uy phong thật lớn đâu mà chỉ có chê cười thôi!
Tâm nhìn của thằng nhóc Tân Trang này, thật sự quá kém! “Không cần.”
Ninh Chiết lắc đầu nói: "Ông và Thất Cân đều đang bị thương đấy, về nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Diệp Khinh Hậu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng được! Bất quá, nếu như thằng con cháu thế gia kia làm lớn chuyện quá, tiên sinh cũng cố nhẫn nhịn đừng hạ thủ xử lý hắn ở trước mặt mọi người, miễn cho rước lấy phiền toái không cần thiết.”
“Tôi biết.”
Ninh Chiết gật đầu, lập tức đi theo Phượng Mị ra cửa.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Diệp Khinh Hậu lại yên lặng suy tư.
Một lát sau, Diệp Khinh Hậu lại bấm một dãy số....