Mục lục
Ẩn Môn Thiếu Chủ - Ninh Chiết (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về, Ninh Chiết lại bắt đầu suy đoán.

Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ, mình là bác sĩ?

Đã cứu mạng lão gia tử?

Vì thế nên lão gia tử mới nhất quyết muốn gả Tô Lan Nhược cho mình?

Nghĩ tới đây, Ninh Chiết lập tức kích động.

Sau khi giao thuốc cho Ân Hoa trở về, anh lập tức cưỡi xe điện đến bệnh viện Khang Dưỡng.

Anh phải đi tìm lão gia tử để xác nhận suy đoán của mình!

Bây giờ tốt xấu gì anh cũng có thân phận cháu rể của ông, anh muốn đến bệnh viện Khang Dưỡng thăm ông, có lẽ bệnh viện sẽ không ngăn anh lại đâu nhỉ?

Quyết định xong, Ninh Chiết lập tức lên đường.

Mới vừa ra khỏi cổng công ty, Ninh Chiết đã nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đang lái vào trong.

Đó là xe của Tô Lan Nhược.

Ninh Chiết dừng xe, muốn hỏi chuyện kia Tôn gia có thể giúp được không.

Nhưng mà, Tô Lan Nhược đã lái xe chạy vượt qua anh.

"Hừ! Mặt nóng dán mông lạnh!"

Ninh Chiết nhún vai, khởi động xe bắt đầu chạy tiếp.

Tô Lan Nhược vẫn còn lo lắng chuyện kia nên căn bản là cô không hề nhìn thấy Ninh Chiết.

Lái xe vào bãi đỗ xe, Tô Lan Nhược không vội bước xuống mà ngược lại lấy điện thoại di động ra bấm số thử gọi cho Tôn Vân Thạch.

Kể từ tối hôm qua, cô đã gọi điện cho Tôn Vân Thạch rất nhiều lần.

Nhưng điện thoại của Tôn Vân Thạch lúc nào cũng ở trạng thái tắt máy.

"Tít…"

Lần này, Tôn Vân Thạch cuối cùng cũng ngừng tắt máy.

Ngay lúc cuộc gọi vừa được kết nối, Tô Lan Nhược lập tức mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Tôn thiếu, cha của anh..."

"Lan Nhược, tôi vừa định gọi cho cô đây."

Tôn Vân Thạch ở đầu bên kia ngắt lời Tô Lan Nhược, anh ta thở dài: "Tôi rất muốn giúp cô, nhưng cha tôi không đồng ý!"

Sắc mặt Tô Lan Nhược lập tức biến đổi, cô lo lắng hỏi: "Tại sao chứ?"

"Còn không phải vì tên Ninh Chiết kia sao." Tôn Vận Thạch âu sầu trả lời: "Cha tôi nói, lúc trước các người không biết không có tội, may ra anh ta còn dễ nói chuyện. Thế nhưng tối hôm qua dù biết thân phận của Bạch thiếu gia rồi nhưng các người vẫn dám gây chiến như vậy, hiện tại có muốn cũng khó mà làm hòa được!”

Trái tim Tô Lan Nhược hung hăng co lại, cô vội vàng cầu xin: "Anh có thể giúp tôi cầu xin bố anh lần nữa được không?"

"Được, tôi sẽ thử lại! Nhưng mà tôi không hứa là sẽ có kết quả đâu đấy." Tôn Vân Thạch đồng ý.

"Được!" Tô Lan Nhược liên tục gật đầu.

Sau khi nói một tràng lời cảm ơn, Tô Lan Nhược mới cúp điện thoại.

Khi Tô Lan Nhược xuống xe trong đầu cô vẫn tràn đầy lo lắng.

Cứ đi mãi, Tô Lan Nhược cũng không biết làm sao mình đến được văn phòng.

Ngẩn ngơ ngồi trong văn phòng một lúc, điện thoại của Tô Lan Nhược lại vang lên.

Tô Lan Nhược tưởng là Tôn Vân Thạch gọi đến nên nhanh chóng nhấc máy.

Nhưng mà người gọi đến lần này lại là cha cô, Tô Minh Thành.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói nặng nề của Tô Minh Thành đã truyền đến: "Lan Nhược, Bạch Tứ Gia vừa gọi điện cho cha. Hiện tại Bạch Tứ Gia rất tức giận, theo ý của ông ta, có vẻ ông ta muốn nhà họ Tô của chúng ta phải biến khỏi Giang Châu! Con mau về nhà đi, chúng ta cần bàn biện pháp đối phó! Còn nữa, nhớ chú ý an toàn..."

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tô Lan Nhược trắng bệch.

Ninh Chiết không biết gì về chuyện Bạch Nhạc Chương đang nổi bão.

Trên đường đến bệnh viện Khang Dưỡng, anh không ngừng suy nghĩ về thân phận trước khi mất trí nhớ của mình.

Trong lúc anh đang suy nghĩ thì một chiếc ô tô màu đen đột nhiên lao tới bên cạnh.

"Hậu gia, đúng là anh ta rồi!"

Thất Cân kinh ngạc quát to một tiếng rồi nhanh chóng tấp xe vào lề.

Ngay sau đó, Thất Cân dìu Diệp Kinh Hầu xuống xe.

Nhìn thấy hai người này, Ninh Chiết thầm cảm thán một tiếng.

Giang Châu này thật nhỏ quá mà!

Diệp Kinh Hậu nhờ có Thất Cân dìu đã đi tới trước mặt Ninh Chiết, khom người nói: "Kẻ hèn Diệp Khinh Hậu xin cảm ơn tiên sinh đã cứu mạng!"

Lúc này, Diệp Khinh Hậu cũng rất vui mừng.

Vừa hay ông ấy đang cử người đi khắp nơi để tìm kiếm vị cao nhân này!

Không ngờ bây giờ lại gặp phải ở đây.

"Có phải ông đã nhầm lẫn gì rồi không?"

Ninh Chiết lắc đầu nói: "Tôi không có cứu mạng ông..."

"Tiên sinh đang nói cái gì vậy?" Diệp Kinh Hậu lắc đầu cười nói: "Nếu không có tiên sinh chỉ điểm thì lão Bồ cũng không biết chuyện Diệp mỗ bị đầu độc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn tánh mạng của Diệp mỗ đây sẽ khó mà giữ được."

Chỉ điểm?

Ninh Chiết sửng sốt một chút rồi lập tức phản ứng lại.

Lão trung y kia thật sự đã cứu sống Diệp Kinh Hầu bằng cách mà anh đã chỉ sao?

Chỉ là một suy nghĩ bất ngờ lóe lên lại có thể cứu người à?

Ninh Chiết kinh ngạc lắc đầu cười nói: "Tôi chỉ là tùy ý nói một chút thôi, không ngờ thật sự sẽ có tác dụng."

"Tiên sinh, ngài quá khiêm tốn rồi." Diệp Kinh Hậu không tin, nói: "Không biết tiên sinh tên gọi là gì?"

Khiêm tốn em gái ông!

Trong lòng Ninh Chiết thầm phun tào một câu nhưng ngoài miệng vẫn đáp: "Tôi họ Ninh..."

Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của anh đã đột nhiên vang lên.

Ninh Chiết lấy điện thoại di động, nhìn thấy dãy số xa lạ thì do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn nhấn nhận cuộc gọi.

"Ninh Chiết, cậu nghe bà nói cho rõ này! Bạch Tứ Gia đã nổi giận rồi, giờ cậu phải lập tức đi quỳ lạy xin lỗi Bạch thiếu gia! Nếu cậu không dám đi thì bà đây sẽ sai người trói cậu đem đi, để Bạch thiếu gia muốn làm gì thì làm."

Tiếng gầm giận dữ của Triệu Thục Viện không ngừng phát ra khỏi điện thoại.

Sắc mặt Ninh Chiết tức khắc biến đổi, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này!"

"Cậu đi quỳ lạy xin lỗi Bạch thiếu gia là cách giải quyết tốt nhất rồi!" Triệu Thục Viện giận dữ hét lên.

"Không đi!" Ninh Chiết không cần nghĩ ngợi đã lên tiếng cự tuyệt: "Tôi đã nói là tôi có thể giải quyết thì tôi nhất định sẽ giải quyết được! Nhà họ Bạch thì có gì hay ho chứ!"

Dù nhà họ Bạch có trâu bò đến đâu cũng không thể nào trâu bò hơn Tống Thanh Diên được đúng không?

Nếu Tống Thanh Diên đã không thất hứa, cùng lắm thì anh sẽ dùng hết món ân tình cô còn nợ thôi!

Sau khi nghe được lời Ninh Chiết nói, Triệu Thục Viện lại cất tiếng chửi rủa.

Ninh Chiết cũng lười nghe bà ta chửi nên đã trực tiếp cúp điện thoại, chuẩn bị gọi điện cho Tống Thanh Diên.

Lúc này, Diệp Khinh Hậu đột nhiên cười nói: "Ninh tiên sinh, vừa rồi tôi nghe ngài nói điện thoại có nhắc đến người họ Bạch gì đó, xin hỏi, đó là người nào trong nhà họ bạch?"

"Ngoài trừ Bạch Tứ Gia thì còn người nào trong nhà họ Bạch đáng sợ như vậy nữa?" Ninh Chiết nhún nhún vai.

Sắc mặt Diệp Khinh Hậu hơi thay đổi, ông ấy tò mò hỏi: "Người đó đắc tội ngài sao?"

“Tính ra là tôi đắc tội ông ta mới đúng!” Ninh Chiết nhún nhún vai: "Đêm qua tôi vừa đánh con trai Bạch Phi của ông ta…”

"Ngài..." Diệp Khinh Hậu sửng sốt một chút rồi đột nhiên vỗ tay cười nói: "Thì ra đêm qua người đánh Bạch Phi là ngài!"

"Ông cũng biết chuyện xảy ra tối qua sao?" Ninh Chiết kinh ngạc nhìn Diệp Kinh Hậu.

Chuyện này nổi tiếng vậy sao?

Nổi đến độ người nào cũng biết?

"Tôi có nghe thoáng qua một chút thôi." Diệp Khinh Hậu gật đầu cười cười, sau đó phất tay với Thất Cân.

Thất Cân hiểu ý lập tức đưa điện thoại vào tay Diệp Kinh Hầu.

"Tôi và lão Bạch cũng có chút giao tình, mấy chuyện nhỏ như này không nên phiền Ninh tiên sinh ra tay, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho lão Bạch ngay."

Nói xong, Diệp Kinh Hầu đã bấm số gọi cho Bạch Nhạc Chương.

Sợ Ninh Chiết không tin nên ông ấy còn cố ý mở loa ngoài.

"Hậu gia, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi vậy?"

Điện thoại vừa được kết nối, tiếng cười ha hả của Bạch Nhạc Chương đã truyền từ trong điện thoại ra.

Diệp Kinh Hậu cười hắc hắc nói: "Lão Bạch, người vừa đánh con trai ông đêm qua là một người bạn tôi mới quen, nể mặt tôi, chuyện này kết thúc ở đây đi được không?"

Bạch Nhạc Chương trầm mặc một lát rồi đồng ý: "Nếu Hậu gia đã lên tiếng thì chuyện này cứ kết thúc vậy đi!"

"Vậy cảm ơn ông!" Diệp Kinh Hậu cười haha: "Tạm thời cứ như vậy đi! Chừng nào về tôi sẽ mời ông uống một ly sau đó đích thân xin lỗi ông. Hiện tại tôi còn có việc phải làm, tôi cúp máy đây."

"Hậu gia quá lời rồi..."

Rất nhanh, hai người đã chấm dứt cuộc gọi.

Ninh Chiết kinh ngạc.

Cái này… Vậy là xong rồi?

Không cần anh dùng tới ân tình của Tống Thanh Diên nữa sao?

Diệp Khinh Hậu đưa điện thoại cho Thất Cân, ngập ngừng nói: "Ninh tiên sinh, có một chuyện tôi muốn thỉnh giáo ngài một chút..."

Diệp Kinh Hậu đã hỏi anh về chuyện cổ trùng.

Ông ấy muốn biết rốt cục là ai đã âm mưu muốn hại ông.

Nhưng trước khi tìm ra người đó, ông phải làm rõ rốt cuộc thứ độc này làm sao lại tiến vào người ông được! Có phải chuyện này chỉ có những người thân cận mới có thể làm được hay không?

Nghe xong lời Diệp Khinh Hậu nói, Ninh Chiết lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Chẳng trách sao chưa gì mà tên này đã muốn giúp mình giải quyết vấn đề của nhà họ Bạch!

Hóa ra là có chuyện muốn nhờ mình!

Nghĩ đến đây, Ninh Chiết vội vàng lắc đầu giải thích: "Ông hiểu lầm rồi, tôi không biết cổ trùng gì cả, tôi cũng không biết y thuật, lúc trước chỉ tùy tiện nói ra mà thôi."

"Ninh tiên sinh khiêm tốn quá..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK