“Mày..... mày muốn làm gì?
Tần Trang rốt cục hoảng sợ, ngoài mạnh trong yếu hét lớn: "Mày tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ mày đang làm gì, đừng để hối hận không kịp!"
“Ninh Chiết, đừng làm bậy!" Tô Minh Thành vội vàng ngăn lại.
Ninh Chiết quay đầu nhìn về phía Tô Minh Thành: “Chú Tô, đã đến lúc này rồi, tôi không giết thẳng này thì chú nghĩ nó sẽ buông tha cho mọi người? Cho chú? Cho Tân gia? Cho Lan Nhược và Thanh Y? Đáp án là không đâu, nó sẽ không!"
Nói xong, Ninh Chiết liền hung hăng nện một quyền vào ngay mặt Tần Trang.
Tân Trang bị đau, vẻ mặt dữ tợn hét lớn: "Ninh Chiết, mẹ nó mày... Chết chắc rồi! Mày và cả đám Tô gia, tao đều sẽ giết hết!!"
Còn dám kiêu ngạo cơ đấy?
Ninh Chiết không thích nhìn con mỗi trong tay anh hất mặt lên như thế này, có vẻ như anh dạy dỗ chưa đủ, Ninh Chiết siết chặt tay, nằm đấm như mưa trút xuống, đáp trên mặt và trên người Tần Trang.
Tần Trang bị đánh đến mức kêu thảm thiết liên tục, căn bản không có lực đánh trả, chỉ có thể gào thét không ngừng, buông lời đe doạ.
Nhìn Tân Trang bị Ninh Chiết đánh liên tục kêu thảm thiết, Tô Minh Thành đột nhiên tiến lên.
Đang lúc Ninh Chiết cho rằng Tô Minh Thành muốn ngăn mình lại, Tô Minh Thành đột nhiên ôm lấy bình hoa bên cạnh, hung hăng đập vào đầu Tân Trang.
Ninh Chiết nheo mắt, nhanh chóng ngăn Tô Minh Thành lại, ngạc nhiên hỏi: "Chú Tô... chú đây là... làm gì vậy?”
Anh cho rằng mình đã đủ tàn nhẫn rồi.
Không ngờ Tô Minh Thành còn ác hơn cả anh.
Bình hoa lớn như vậy đập xuống, Tân Trang chắc chắn đi hơn nửa cái mạng mất!
“Tôi... Tôi đánh chết tên súc sinh này!"
Tô Minh Thành hạ quyết tâm, giọng nói run rẩy: "Dù sao Tân gia cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, vậy dể tôi kéo tên súc sinh này cũng nhau chết chung! 'Để nó làm đệm lưng cho chúng ta!"
Ninh Chiết ngạc nhiên.
Quả nhiên!
Con thỏ bị đồn ép còn biết cần người, huống chỉ là con người, lúc này đừng nói là cắn, căm bình hoa đòi nện chết người còn có kia kìa!!
Tân Trang cũng thực sự bị lời nói của Tô Minh Thành dọa sợ, rốt cuộc bất chấp thể diện đại thiếu gia, hoảng loạn lắc đầu, mặt đầy máu khóc ròng: "Tôi... tôi nói đùa với các người, đừng... đừng giết tôi, đừng giết tôi..."
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, hai người đàn ông tuổi đã lớn hấp tấp xuất hiện ở cửa.
Ở phía sau bọn họ còn có một đám vệ sĩ ánh mắt lạnh lùng theo sát.
Người tới không phải ai khác, chính là Tân Long Chinh và quản gia Tông Đức.
Nhìn thấy người tới, Tăn Trang nhất thời kích động đến hưng phấn hét to, thừa dịp Ninh Chiết và Tô Minh Thành trong nháy mắt lơ là, hắn giãy thoát khỏi bọn họ, vừa lăn vừa bò chạy đến trước mặt Tân Long Chinh, khóc rống lên: "Ông nội... Tụi nó muốn giết con..."
Xoẹt! Cạch!
Tần Trang vừa dứt câu, đám vệ sĩ đứng sau Tần Long Chinh đồng loạt rút súng, hơn mười họng súng tối om, trực tiếp nhắm ngay Ninh Chiết và Tô Minh Thành, sau đó là thao tác lên nòng.
Nhìn hơn mười họng súng khủng bố trước mặt kia, Tô Lan Nhược lập tức cả người xụi lơ ngã ngồi trên đất, mặt đầy nước mắt cầu xin tha thứ: "Tần... Ông Tân, xin ông..."
Dưới áp lực cực lớn, Tô Lan Nhược một câu cũng nói không ra hơi.
Tô Thanh Y cũng hoàn toàn luống cuống.
Ninh Chiết lợi hại, cô biết nhưng...... có thể lợi hại hơn súng đạn sao?
Làm sao?
Phải làm sao bây giờ?
Tô Minh Thành vốn đã chuẩn bị tinh thần để bị bần chết, hiện tại ngược lại không sợ hãi gì cả, chỉ là vẻ mặt cay đắng nói với Ninh Chiết: "Cậu đấy, vừa rồi không nên ngăn cản tôi.."
Nếu Ninh Chiết không ngăn cản, ông đã đập chết Tần Trang rồi
Cho dù chết, cũng có thẳng ôn con đó làm đệm lưng.
Ninh Chiết vẻ mặt đen sì,liếc mắt nhìn Tô Minh “Thành một cái, lại chẩn ở trước mặt Tô Minh Thành, đẩy ông lui về sau, hai mắt lấp lánh có thần, bình thản nhìn một đám súng ống trước mặt.
Ký ức đã bị quên lãng nay thình lình lại xuất hiện rong đầu anh.
Hình như anh đã từng trải qua chuyện tương tự thế này.
Nhưng cuối cùng, người chết lại là những kẻ tay cầm súng kia.
"Bỏ súng xuống cho tôi!"
Ngay khi Ninh Chiết lâm vào ký ức tưởng chừng như đã phủ bụi, Tân Long Chinh đột nhiên quát to một tiếng.
Nghe được mệnh lệnh của Tân Long Chinh, một đám vệ sĩ lập tức thu súng.
"Phải!"
Tân Trang gật gật đầu, vẻ mặt dữ tợn rít gào: "Không thể để cho bọn nó chết dễ như vậy được! Con muốn tụi nó..."
“Tần Trang đang nói, Tần Long Chính đột nhiên giơtay, mạnh mẽ vung bàn tay về phía thẳng cháu của ông.
Cháttt!
Một bạt tai vang dội rơi trên mặt Tần Trang.
Không khí đột nhiên đông đặc, ai cũng không mở. miệng nói chuyện.
'Trong phòng, tất cả đều là sự im lặng chết chóc.....
Tần Trang rốt cục hoảng sợ, ngoài mạnh trong yếu hét lớn: "Mày tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ mày đang làm gì, đừng để hối hận không kịp!"
“Ninh Chiết, đừng làm bậy!" Tô Minh Thành vội vàng ngăn lại.
Ninh Chiết quay đầu nhìn về phía Tô Minh Thành: “Chú Tô, đã đến lúc này rồi, tôi không giết thẳng này thì chú nghĩ nó sẽ buông tha cho mọi người? Cho chú? Cho Tân gia? Cho Lan Nhược và Thanh Y? Đáp án là không đâu, nó sẽ không!"
Nói xong, Ninh Chiết liền hung hăng nện một quyền vào ngay mặt Tần Trang.
Tân Trang bị đau, vẻ mặt dữ tợn hét lớn: "Ninh Chiết, mẹ nó mày... Chết chắc rồi! Mày và cả đám Tô gia, tao đều sẽ giết hết!!"
Còn dám kiêu ngạo cơ đấy?
Ninh Chiết không thích nhìn con mỗi trong tay anh hất mặt lên như thế này, có vẻ như anh dạy dỗ chưa đủ, Ninh Chiết siết chặt tay, nằm đấm như mưa trút xuống, đáp trên mặt và trên người Tần Trang.
Tần Trang bị đánh đến mức kêu thảm thiết liên tục, căn bản không có lực đánh trả, chỉ có thể gào thét không ngừng, buông lời đe doạ.
Nhìn Tân Trang bị Ninh Chiết đánh liên tục kêu thảm thiết, Tô Minh Thành đột nhiên tiến lên.
Đang lúc Ninh Chiết cho rằng Tô Minh Thành muốn ngăn mình lại, Tô Minh Thành đột nhiên ôm lấy bình hoa bên cạnh, hung hăng đập vào đầu Tân Trang.
Ninh Chiết nheo mắt, nhanh chóng ngăn Tô Minh Thành lại, ngạc nhiên hỏi: "Chú Tô... chú đây là... làm gì vậy?”
Anh cho rằng mình đã đủ tàn nhẫn rồi.
Không ngờ Tô Minh Thành còn ác hơn cả anh.
Bình hoa lớn như vậy đập xuống, Tân Trang chắc chắn đi hơn nửa cái mạng mất!
“Tôi... Tôi đánh chết tên súc sinh này!"
Tô Minh Thành hạ quyết tâm, giọng nói run rẩy: "Dù sao Tân gia cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, vậy dể tôi kéo tên súc sinh này cũng nhau chết chung! 'Để nó làm đệm lưng cho chúng ta!"
Ninh Chiết ngạc nhiên.
Quả nhiên!
Con thỏ bị đồn ép còn biết cần người, huống chỉ là con người, lúc này đừng nói là cắn, căm bình hoa đòi nện chết người còn có kia kìa!!
Tân Trang cũng thực sự bị lời nói của Tô Minh Thành dọa sợ, rốt cuộc bất chấp thể diện đại thiếu gia, hoảng loạn lắc đầu, mặt đầy máu khóc ròng: "Tôi... tôi nói đùa với các người, đừng... đừng giết tôi, đừng giết tôi..."
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, hai người đàn ông tuổi đã lớn hấp tấp xuất hiện ở cửa.
Ở phía sau bọn họ còn có một đám vệ sĩ ánh mắt lạnh lùng theo sát.
Người tới không phải ai khác, chính là Tân Long Chinh và quản gia Tông Đức.
Nhìn thấy người tới, Tăn Trang nhất thời kích động đến hưng phấn hét to, thừa dịp Ninh Chiết và Tô Minh Thành trong nháy mắt lơ là, hắn giãy thoát khỏi bọn họ, vừa lăn vừa bò chạy đến trước mặt Tân Long Chinh, khóc rống lên: "Ông nội... Tụi nó muốn giết con..."
Xoẹt! Cạch!
Tần Trang vừa dứt câu, đám vệ sĩ đứng sau Tần Long Chinh đồng loạt rút súng, hơn mười họng súng tối om, trực tiếp nhắm ngay Ninh Chiết và Tô Minh Thành, sau đó là thao tác lên nòng.
Nhìn hơn mười họng súng khủng bố trước mặt kia, Tô Lan Nhược lập tức cả người xụi lơ ngã ngồi trên đất, mặt đầy nước mắt cầu xin tha thứ: "Tần... Ông Tân, xin ông..."
Dưới áp lực cực lớn, Tô Lan Nhược một câu cũng nói không ra hơi.
Tô Thanh Y cũng hoàn toàn luống cuống.
Ninh Chiết lợi hại, cô biết nhưng...... có thể lợi hại hơn súng đạn sao?
Làm sao?
Phải làm sao bây giờ?
Tô Minh Thành vốn đã chuẩn bị tinh thần để bị bần chết, hiện tại ngược lại không sợ hãi gì cả, chỉ là vẻ mặt cay đắng nói với Ninh Chiết: "Cậu đấy, vừa rồi không nên ngăn cản tôi.."
Nếu Ninh Chiết không ngăn cản, ông đã đập chết Tần Trang rồi
Cho dù chết, cũng có thẳng ôn con đó làm đệm lưng.
Ninh Chiết vẻ mặt đen sì,liếc mắt nhìn Tô Minh “Thành một cái, lại chẩn ở trước mặt Tô Minh Thành, đẩy ông lui về sau, hai mắt lấp lánh có thần, bình thản nhìn một đám súng ống trước mặt.
Ký ức đã bị quên lãng nay thình lình lại xuất hiện rong đầu anh.
Hình như anh đã từng trải qua chuyện tương tự thế này.
Nhưng cuối cùng, người chết lại là những kẻ tay cầm súng kia.
"Bỏ súng xuống cho tôi!"
Ngay khi Ninh Chiết lâm vào ký ức tưởng chừng như đã phủ bụi, Tân Long Chinh đột nhiên quát to một tiếng.
Nghe được mệnh lệnh của Tân Long Chinh, một đám vệ sĩ lập tức thu súng.
"Phải!"
Tân Trang gật gật đầu, vẻ mặt dữ tợn rít gào: "Không thể để cho bọn nó chết dễ như vậy được! Con muốn tụi nó..."
“Tần Trang đang nói, Tần Long Chính đột nhiên giơtay, mạnh mẽ vung bàn tay về phía thẳng cháu của ông.
Cháttt!
Một bạt tai vang dội rơi trên mặt Tần Trang.
Không khí đột nhiên đông đặc, ai cũng không mở. miệng nói chuyện.
'Trong phòng, tất cả đều là sự im lặng chết chóc.....