Mục lục
Ẩn Môn Thiếu Chủ - Ninh Chiết (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Chiết cuối cùng cũng hiểu ra, trong lòng thầm khâm phục lão gia tử.

Hai người lại trò chuyện một lúc nữa mới quay trở lại phòng bệnh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
2. Sắc Dịch Huân Tâm
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Khi Thiên Nga Rơi Nước Mắt
=====================================

Lúc họ rời đi cũng đã gần trưa.

Tô Minh Thành còn muốn tiễn Ninh Chiết về nhưng đã bị anh từ chối

Trở lại công ty không lâu, Diêu Chấn Hải lại mời Ninh Chiết đi uống trà, đồng thời ông còn mở đoạn video giám sát cảnh Tôn Vân Thạch bị mấy người Tiểu Trần đánh tơi bời cho anh xem.

Nhìn bộ dáng mất mặt của Tôn Vân Thạch, Ninh Chiết không khỏi bật cười

Nói chuyện phiếm một hồi, Diêu Chấn Hải mới nhắc tới chuyện hủy hợp tác với nhà họ Tô.

Ninh Chiết hơi kinh ngạc rồi dở khóc dớ cười đáp: "Diêu tổng không căn làm như vậy đâu! Các người đã hợp tác rồi, không cần vì trút giận cho tôi mà hủy bỏ hợp tác. Hơn nữa, kẻ miệng mồm không sạch sẽ là tên ngốc Tôn Vân Thạch kia, không liên quan gì với nhà họ Tô! Nói thật thì lão gia tử nhà họ Tô và cha vợ bất đắc dĩ của tôi là người không tệ."

Diêu Chấn Hải trầm tư một chút rồi gật đầu cười nói: Vậy cũng được!”

Nói xong Diêu Chấn Hải lại thăm thở dài trong lòng.

Xem ra Ninh Chiết vẫn còn tình cảm với Tô Lan Nhược!

Sau khi Ninh Chiết rời đi, Diêu Chấn Hải liền kéo số điện thoại của Tô Lan Nhược ra khỏi danh sách đen, sau đó ông lại chủ động gọi cho Tô Lan Nhược.

“Tổng giám đốc Tô, người nên dạy dỗ tôi cũng đã dạy dỗ rồi! Chuyện hợp tác của chúng ta có thể tiếp tục,

"Mặc dù chỉ là người ngoài cuộc nhưng tôi muốn khuyên nhủ Tô tiên sinh một câu. Dù gì Tô tiên sinh cũng là người đẹp nhất nhì ở Giang Châu chúng ta, giờ tự dưng mang danh Hồng Hạnh xuất tường* này quả thực không dễ nghe chút nào." (#ngoại tình)

Không đợi Tô Lan Nhược nói thêm gì, Diêu Chấn Hải đã cúp điện thoại.

Tô Lan Nhược ở đầu bên kia điện thoại vẫn còn ngơ ngác cầm điện thoại trên tay, trong lòng vừa kích động lại vừa bối rối.

Khi Tô Lan Nhược kể lại cho cha mẹ nghe những lời Diêu Chấn Hải vừa nói, sắc mặt Triệu Thục Viện lập tức tối sâm lại, lớn tiếng chửi rủa: “Không ngờ tên phế vật kia còn dám chạy tới trước mặt Diêu tổng nói bậy, hơn nữa còn nói Lan Nhược là Hồng Hạnh xuất tường? Đúng là càng lúc càng không biết xấu hổ mài"

“Ninh Chiết không phải là người như vậy đâu!” Tô Minh Thành nhẹ nhàng lắc đầu

"Không phải mới là lạ!" Triệu Thục Viện hừ lạnh một tiếng rồi vội vàng hỏi con g: u tổng nói ông ấy đã dạy dỗ người nên dạy, chẳng lẽ ông ấy đang nói tới Vân Thạch sao?”

Tô Lan Nhược nheo mắt, vội vàng gọi điện cho Tôn Vân Thạch: "Tôn thiếu, Diêu tổng vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo sẽ khôi phục hợp tác! Diêu tổng không phải người đã giáo huấn anh sao?"

Tôn Vân Thạch ở đầu bên kia vừa nghe vậy liên khựng lại, đầu óc hơi xoay chuyển một chút, đáp: “Là anh đã đi cầu xin Diêu tống đấy, anh tình nguyện để ông ấy đánh đến khi nào hả giận thì thôi, đổi lại ông ấy sẽ khôi phục hợp tác với em”

Anh bị Diêu tổng đánh?" Tô Lan Nhược kinh hãi: "Có nghiêm trọng không?"

“Có ích, đương nhiên có ích chứ!”

Tôn Vân Thạch liên tục gật đầu: "Chỉ cần con kết hôn với Tô Lan Nhược, sau đó lại tìm cách chia rẽ cho hai anh em nhà họ Tô ra ở riêng, đến lúc đó chẳng phải mọi thứ của Tô Lan Nhược sẽ thuộc về chúng ta hết sao?"

Hửm?

Tôn Gia Niên hơi nheo mắt lại, sau đó bắt đầu nhìn con trai mình bằng ánh mắt đầy tán thưởng.

Đúng là con trai của ta!

Phải có tham vong như vây mới đúng chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK