Nói xong, tận đáy lòng Cố Lan San còn cảm thấy khinh bỉ bản thân. Rõ ràng là hồi hộp muốn chết mà còn giả vờ bình tĩnh như vậy!
Thịnh Thế đứng trước cửa phòng tắm nghe thấy vậy thì chậm rãi quay đầu lại.
Cố Lan San chỉ mặc một bộ váy ngủ, đắp chăn nửa người nhưng vẫn để lộ bộ ngực đầy đặn, trắng nõn ra ngoài, mái tóc đen để xõa lung tung khiến cô trở nên quyến rũ không nói nên lời. Không biết là vì vừa tỉnh ngủ hay vì ánh đèn mở ảo trong phòng khiến con ngươi cô sáng hơn bình thường, đén bóng giống như em bé mới sinh, trong veo, thanh khiết, cực kỳ vô tội!
Thịnh Thế lẳng lặng nhìn chằm chằm Cố Lan San một lúc lâu, khoe môi hơi nhếch lên, lời nói cực kỳ ác liệt: “Tuy tôi có tiền, nhưng tiền kiếm được cúng không dễ dàng, không phiền cô giúp đâu! Tốn năm ngàn Tệ đó!”
Cố Lan San ngẩn người, đường đường là cậu cả Thịnh gia lại có thể tính toán chi li năm ngàn Tệ với cô sao? Cố Lan San cũng hiểu ngay là anh cố ý khiến cô khó xử.
Cố Lan San mím môi, nếu là những người khác thì cô đã phản kích lại rồi. Nhưng đây là Thịnh Thế, cô không dám. . . . .Không phải là không dám mà là không thể. Nếu chọc giận anh, cô sẽ là người chịu thiệt, em trai cô còn đang nằm viện.
Tắm rửa không cần còn ăn cơm nha!
Cố Lan San chậm rãi hít thở, không tỏ thái độ gì trừng mắt nhìn người trước mặt, dịu dàng nói với Thịnh Thế, “Anh cũng uống không ít rượu rồi, có cần em nấu chút gì để anh ăn khuya?”
“Không cần!” Thịnh Thế cũng không bắt bẻ cô nữa mang thẳng thắn từ chối.
Cố Lan San vẫn giữ vững nụ cười, hơi nhụt chí mà gật đầu. Ngược lại, tâm trạng Thịnh Thế cũng tốt hơn, đẩy cửa phòng tắm, chậm rãi đi vào.
Trong lòng cô nghĩ gì sao anh không hiểu cơ chứ? Chuyện cô tắm cùng, nấu cơm, ăn cùng, ngủ chung rồi anh trả tiền cũng là sau ‘lần đó’ anh tự đề ra quy định này.
Đúng như mong muốn, cô thật sự để tâm đến anh hơn. Nhưng bản thân Thịnh Thế lại không cảm thấy vui vẻ gì, đặc biệt là mọi hành động của cô đều vì tiền của anh. Anh cảm thấy khó chịu, tâm trạng cũng trở nên buồn phiền.
Cố Lan San tự người vào đầu giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, suy nghĩ hai việc hầu tắm và nấu cơm đều bị anh từ chối chỉ còn lại việc kiếm được tiền nhiều nhất – hầu ngủ. Rốt cuộc nên làm thế nào để thực hiện được đây?
Thịnh Thế tắm xong nằm luôn lên giường.
Giường rất lớn, anh nằm một bên mà vẫn cách một khoảng với cô.
Cố Lan San nằm im một chút mới phát hiện Thịnh Thế nằm bên cạnh cũng chẳng có chút động tĩnh gì, âm thầm quan sát.
Thịnh Thế nhắm mắt nằm bên cạnh cô. Ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu lên khuôn mặt càng khiến cho khuôn mặt góc cạnh, hoàn mỹ của anh nổi bật hơn bao giờ hết.
Mái tóc đen hơi mất chật tự, lông mi dài, cong vút, mũi cao, thẳng tắp, dưới nữa là đôi môi trơn bóng, cằm hơi bạnh dường như có chút bực mình thể hiện vẻ kiêu ngạo.
Mặc dù như vậy, khuôn mặt anh vẫn tuấn mỹ, nổi bật.
Là nét đẹp mạnh mẽ không giống vẻ đẹp có chút nữ tính của mấy minh tinh mới nổi hiện giờ.
Chương 8: Cô không định kiếm tiền sao? (8)
Cố Lan San quen biết với Thịnh Thế cũng đã mười lăm năm. Nhưng mỗi lần nhìn khuôn mặt này vẫn không khỏi oán tạo hóa thật bất công!
Việc ngắm nhìn anh cũng cảm thấy vui mắt nhưng bây giờ không phải lúc cô chiêm ngưỡng nó! Cô có việc quan trọng hơn phải làm!
Cố Lan San nhìn chằm chằm một bên mặt của Thịnh Thế, trong lòng đang thầm nghĩ nên ra tay như thế nào!
Trong phòng rất yên tĩnh, cô chỉ ngửi thấy mùi sữa tắm đàn ông cùng với hô hấp vững vàng của Thịnh Thế.
Anh đang ngủ sao?
Cố Lan San cắn cắn môi dưới, ánh mắt vẫn chăm chú trên người ăn, cố gắng cử động một chút thấy anh cũng không có phản ứng gì.
Cố Lan San nhíu mày, cô biết anh ngủ không sâu, chẳng lẽ động tác của cô quá nhẹ sao?
Vì thế, Cố Lan San lại hơi dịch người một chút, động tác so với lần trước cũng mạnh hơn rất nhiều. Nhưng Thịnh Thế vẫn chẳng có phản ứng gì, hít thở chậm rãi, như thật sự ngủ say rồi.
Cố Lan San hơi đảo mắt một chút, kéo chăn nhưng không thể kéo được giống như bị Thịnh Thế giữ chặt.
Tuy đã kết hôn hai năm nhưng Cố Lan San vẫn rất rụt rè, không dám chủ động ôm anh. Nhưng nghĩ lại cũng không thể bỏ cuộc, tính đi tính lại cuốic ùng Cố Lan San đành giả vờ ngủ không được thoải mái, bắt đầu xoay người. Mỗi lần xoay, cô lại tiến gần Thịnh Thế hơn một chút.
Mãi đến khi cánh tay Cố Lan San chạm vào tay Thịnh Thế thì cô mới dừng lại, nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Cơ thể người đàn ông bên cạnh cực nóng khiến Cố Lan San cảm thấy có thể bỏng bất cứ lúc nào.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô gần anh như vậy, nhưng trái tim cũng tự chủ mà loạn nhịp.
Cô mím môi, làn da trắng nõn cọ cọ cánh tay anh. Cố Lan San rõ ràng cảm nhận được cả người anh hơi cứng lại khiến cô mừng thẩm tưởng anh sắp tỉnh đành bạo dạn cọ thêm một chút, cả người Thịnh Thế giật giật.
Cố Lan San dừng động tác, đoán theo lẽ thường thì đàn ông sẽ thuận theo tự nhiên mà nhào đến cô. Nhưng thật không ngờ, Thịnh Thế cũng chỉ hơi giật người sau đó cũng chẳng có động tĩnh gì nữa.
Cố Lan San biết đây là Thịnh Thế cố ý, anh chỉ muốn thấy cô lúng túng. Cố Lan San cắn răng, chậm rãi dựa sát vào người anh.
Thịnh Thế chậm rãi mở hai mắt, nhìn cô gái bên cạnh.
Cô không dám nhìn anh nhưng có thể cảm nhận được tầm mắt anh đang quan sát mình.
Tầm mắt anh giống như ra đa chiếu khắm cơ thể cô khiến cô không dám nhìn lại. Cố Lan San nín thở, dán sát người bên cạnh anh, cố gắng đánh thức cảm xúc của Thịnh Thế.
Cơ thể cô mềm mại, dường như có chút khẩn trương nên cả người hơn run run. Rõ ràng cô chủ động nhưng lại mang theo vẻ vô tội như vậy! Quả thật đây chính là dụ dỗ trí mạng khiến cho không một ai có thể kháng cự nổi.
Ánh mắt Thịnh Thế tối lại.
Cố Lan San khẩn trương chờ đợi nhưng phát hiện anh cũng chẳng có hành động gì không nhịn được mà ngẩng đầu lên quan sát anh.
Nhưng, không ngờ cô vừa động một chút thì cả người được Thịnh Thế ôm chặt. Theo bản năng, cô hô nhỏ một tiếng, anh đã nhanh nhẹn xoay người đặt cô dưới thân.
Anh dán chặt môi ngăn không cho Cố Lan San kêu to lên nữa.