• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Không được đụng đến Cố Lan San! (10)

Triệu Lỵ thật sự không hiểu, tại sao Cố Lan San có thể bình tĩnh nhìn ông xã công khai chở người phụ khác lại còn có thể cười với nhau như vậy. Cô ấy không chịu được, tức giận nói: “San San, sao bạn có thể bình tĩnh như vậy chứ?”

Cố Lan San nghe câu hỏi của Triệu Lỵ nhưng không có phản ứng gì mà lảng sang chuyện khác: “Tiểu Lỵ, mấy ngày nữa mình định tham gia một buổi dạ tiệc, bạn cho mình mượn một bộ lễ phục nhé!”

Triệu Lỵ không hiểu nổi, Thịnh Thế có tiền như vậy nhưng vì lẽ gì mà Cố Lan San lại túng thiếu như thế? Nhưng Cố Lan San đã mở miệng có nghĩa là cô thật sự muốn mượn, nhưng Triệu Lỵ vẫn hỏi: “San San, có phải bạn thấy xấu hổ khi xin anh ta tiền tiêu không? Bạn là vợ anh ta, tiền của anh ta cũng là tiền của bạn. Bạn đừng thấy xấu hổ nếu không tiền của anh ta đều cho phụ nữ bên ngoài đó. Vừa rồi, Tô Kiều Kiều cũng mua trăm vạn Tệ tiền quần áo ở chỗ mình đó! Không chừng là tiền của ông xã nhà bạn đấy!”

Tiền của Thịnh Thế sao có thể là tiền của cô được. . . . . .

Nếu để Triệu Lỵ biết, trên người cô hiện giờ chỉ có nhiều nhất là năm ngàn Tệ, không biết vẻ mặt cô ấy sẽ như thế nào đây?

Triệu Lỵ nói một hồi sau đó đột nhiên yên tĩnh lại. Cô ấy bình tĩnh nhìn Cố Lan San một lúc lâu, đột nhiên hỏi một vấn đề: “San San, bạn có hối hận khi lấy Thịnh Thế hay không?”

Cố Lan San cúi đầu uống cà phê, nghe thấy câu hỏi này, ngón tay hơn khựng một chút rồi tiếp tục uống cà phê.

Triệu Lỵ cắn môi, cẩn thận hỏi lại: “San San! Trước kia bạn và Thịnh Thế không như vậy! Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì mà đến nông nỗi này?”

——

Thịnh Thế dẫn Tô Kiều Kiều đến tham dự một bữa tiệc thương nghiệp. nguồn : thichdoctruyen.com

Thịnh Thế có rất nhiều cuộc làm ăn nhưng chủ yếu đều là người ta chủ động tìm đến. Việc chủ cộng tìm đến đó chính là thuyết phục anh tham gia cổ đông nhưng không cần góp vốn một đồng chỉ cần chờ chia cổ tức.

Loại chuyện may mắn này cũng chỉ xuất hiện với những người có bối cảnh như Thịnh Thế.

Cuộc làm ăn hôm nay về dự án quy hoạch mảnh đất ở phía đông thành phố thành một tổ hợp gồm trường học, văn phòng, siêu thị, chung cư.

Chủ trì bữa tiệc này là người phụ trách dự án này – Lưu Chí Cường, dáng người hơi béo, đôi mắt nhỏ, khi cười lên đôi mắt đó chỉ còn là một đường chỉ.

Mảnh đất kia khá lớn, vốn đầu tư cũng nhiều nhưng rất có triển vọng. Có khá nhiều người muốn hợp tác với Lưu Chí Cường nhưng anh ta lại chọn Thịnh Thế, mà còn chia cho Thịnh Thế 50% cổ phần, cũng chí vì bối cảnh của Thịnh Thế.

Vừa đúng, Thịnh Thế cũng quan tâm đến mảnh đất cũng coi như dự án kia nên cũng có ý định hợp tác vì vậy mới có bữa tiệc trưa nay.

Lúc Thịnh Thế dẫn Tô Kiều Kiều vào khiến cho mọi người trong phòng đều giật mình. Từ trước đến giờ, ai cũng biết dáng vẻ Thịnh Thế rất bắt mắt, hấp dẫn người khác hôm nay lại dẫn theo thiên hậu Tô Kiều Kiều chính là ngôi sao hạng A. Một người xinh đẹp, một người kiêu ngạo. Đây thật sự là một đôi kim đồng ngọc nữ. Nhưng mọi người trong phòng nhìn thế nào cũng thấy họ không hề tương xứng.

Mọi người vội vàng chào hỏi với Thịnh Thế, sau đó hô phục vụ mang thức ăn lên, kính rượu nhau. Sau mấy lượt, mọi người cũng thoải mái hơn.

“Thịnh tiên sinh, vậy hợp tác của chúng ta cứ như vậy được không ạ? Chia 50:50. Cậu chị ngồi chờ lấy cổ tức thôi!” Lưu Chí Cường mời Thịnh Thế một chén rượu, khách sáo nói.

 

Chương 30: Cùng nhau theo đuổi phụ nữ

“Thịnh tiên sinh, hợp tác này chúng ta liền xác định như vậy? Phân chia thành 5:5! Anh thế chỗ của Thu Hồng!” Lưu Chí Cường cung kính đưa cho Thịnh Thế một chén rượu, khách khí nói.

Thịnh Thế bưng chén rượu lên, giơ giơ, uống một hơi cạn sạch, chỉ gật gật đầu, không nói gì.

Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên đều đã ở đây.

Hạ Phồn Hoa ngậm một điếu thuốc, nghe nói như thế, liền nghiêng đầu đánh giá Thịnh Thế một phen, sau đó cười cười mở miệng nói: “Mỹ nhân bốn phía kinh thành tuyển cử, Nhị Thập, dựa theo giá trị con người mà sắp xếp, cậu nói như thế nào đối với chúng tôi a!”

Tô Kiều Kiều đặc biệt chăm sóc giúp Thịnh Thế chọn đồ ăn, đưa đến bên miệng Thịnh Thế, Thịnh Thế cúi đầu há miệng ăn.

Quý Lưu Niên bưng chén rượu chậm rì rì uống hai lần, cười tít mắt mở miệng nói: “Mỹ nhân bốn phía kinh thành làm sao có thể không có Nhị Thập, nếu là bốn mỹ nhân kinh thành tuyển cử, Nhị Thập khẳng định được tuyển.”

Tiếng nói Quý Lưu Niên vừa dứt, liền bị Thịnh Thế cho một ánh mắt ngầm cảnh cáo.

” Cậu chán sống rồi đi!” Hạ Phồn Hoa nhất thời vui sướng khi người gặp họa chỉ vào Quý Lưu Niên cười to: “Nhị Thập ghét nhất bị người khác nói cậu ta là mỹ nhân!”

Vẫn dựa vào bên cạnh Thịnh Thế, Tô Kiều Kiều nhu thuận mềm mại nâng mắt, đánh giá cẩn thận Thịnh Thế một phen.

Anh ngồi ở giữa nhóm người này, rõ ràng thân phận hiển hách, nhưng mà lại không có bất luận cái động tác gì, luôn bảo trì dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn, nhất cử nhất động cực kỳ nội liễm.

Cực kỳ rõ ràng, anh tận lực duy trì khiêm tốn.

Sắc mặt của anh có chút lạnh nhạt, đường cong chiếc cằm hoàn mỹ giờ phút này kéo căng khiến cả khuôn mặt có vẻ có chút lạnh lẽo, toàn thân toàn thân tản ra hơi thở người không phận sự đừng làm phiền, nhưng lại không có ảnh hưởng đến vẻ ngoài tuấn mỹ của anh.

Đó là một loại tuấn mỹ riêng biệt.

Con mắt sáng, mũi ngay thẳng, hình dáng lập thể, dáng người hoàn mỹ, khí chất cao quý.

Anh đến chỗ nào, liền có thể hình thành một loại phong cảnh chói mắt, làm cho người ta trong phút chốc nghỉ chân ngắm nhìn, quên hô hấp, quên tồn tại.

Chói mắt cùng khiêm tốn, hai cái từ ngữ đối lập, lại biểu hiện ở trên người đàn ông này.

Tô Tô Kiều Kiều nhìn có chút say mê, đúng là bộ dạng Thịnh Thế cực kỳ xuất sắc, đúng là không phải cái dạng mỹ nhân.

Đang lúc Tô Kiều Kiều nghi ngờ, Quý Lưu Niên đã mở miệng giải thích nỗi băn khoăn: “Lúc Tiểu học sơ trung, Nhị Thập bộ dạng trắng nõn nà, mi thanh mục tú, liền giống bộ dạng tiểu nữ hài, lúc ấy mọi người chúng ta nói đùa gọi cậu ta là mỹ nhân, về sau trưởng thành, làn da cũng đen một chút, cũng không giống phụ nữ, tuy nhiên nếu thật muốn tuyển chọn bốn mỹ nhân kinh thành, Nhị Thập không tham gia cũng không quan trọng, nhà cậu ta khẳng định có thể xuất hiện một vị một người.

” Cố Lan San sao?” Lưu Chí Cường vẫn trầm mặc không nói gì đột nhiên mở miệng xen vào nói một câu.

Tô Kiều Kiều nghe được tên Cố Lan San lập tức liền dựng lên lỗ tai.

Lúc cô ta quen biết Thịnh Thế, Thịnh Thế cũng chỉ yêu cầu cô ta một điều kiện, đó là, không được phép trêu chọc Cố Lan San.

Cô ta phí nhiều công sức mới biết được, Cố Lan San là vợ của Thịnh Thế.

Cho tới nay cô ta đều muốn một lần gặp Cố Lan San, nhưng mà chẳng những không có nhìn thấy, một chút tin tức về Cố Lan San cô ta cũng không tìm hiểu được.

Thịnh Thế vẫn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Lưu Chí Cường.

Hạ Phồn Hoa thật không ngờ vậy mà ở đây sẽ có người biết Cố Lan San, nhất thời thuận miệng hỏi: ” Cậu cùng Lan San quen biết?”

Thịnh Thế giống như vô ý ngồi ở một bên, lúc nghe nói như thế, ngón tay nắm chặt chén rượu trong tay một phen.

” Tôi biết cô ấy, cô ấy không biết tôi. Trước kia chúng tôi học cùng một ngôi trường.” Lưu Chí Cường thành thật trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK