• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Cô thật đáng ghét! (4)

Cho nên, mỗi lần Thịnh Thế gây chuyện bên ngoài đến tai cha anh. Anh chỉ cần tìm ông nội. Chỉ cần ông nội nói một cầu thì cha anh cũng chẳng dám ho he lời nào.

Cứ như vậy, Thịnh Thế đều thích làm gì thì làm cho đến khi trưởng thành.

Lúc học cấp ba, Thịnh Thế cũng yêu sớm. Còn ít tuổi mà đã lái xe thể thao đi rêu rao khắp nơi. Mỗi lần, trên xe đều chở bạn gái khác nhau, có khi còn có hai người.

Mặc dù như vậy nhưng tất cả nữ sinh trong trường, thậm chí là nữ sinh ngoài trường đều điên cuồng vì anh.

——

“San tiểu thư, đã đến rồi!”

Câu nói của lái xe khiến Cố Lan San bừng tỉnh. Cô lấy lại bình tĩnh, gật đầu, đẩy cửa ra ngoài.

“San tiểu thư, tôi có cần đợi cô không?” Lái xe đứng ở mui xe mở miệng hỏi.

Cố Lan San nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần, anh về trước đi!”

Sau đó, cô đóng cửa xe lại, đi vào trong Kim Bích Huy Hoàng.

Kim Bích Huy Hoàng cũng giống như tên gọi của nó, bảy giờ mở cửa, chỗ nào cũng đầy ánh sáng lung linh. Dù chỉ nhìn từ xa, cũng thấy nó xa hoa, chói mắt.

Cố Lan San có thẻ hội viên VIP ở đây nên không gặp khó khăn gì. Dọc theo con đường lát đá đó chính là phòng đặc biệt cực kỳ xa hoa mà Thịnh Thế cùng bạn bè đều thích tụ tập ở đó.

Suốt đường đi, Cố Lan San gặp không ít nhân viên phục và khách hàng. Bọn họ đã gặp không ít người đẹp nhưng khi thấy dáng vẻ Cố Lan San không nhịn được mà nhìn thêm một chút.

Thịnh Thế cũng được coi là ông chủ và cũng thường xuyên đến đây. Thậm chí, bọn họ cũng biết Thịnh Thế đã kết hôn.

Bối cảnh gia đình Thịnh Thế có chút đặc thù cho nên có rất nhiều việc không thể quá xa hoa. Vậy nên, hôn lễ của anh và Cố Lan San cũng chỉ tổ chức đơn giản.

Mà sau khi kết hôn, Cố Lan San cũng không tham dự xã giao, cho nên chỉ có ít người biết được cô chính là thiếu phu nhân Thịnh gia trong tin đồn kia!

Vừa đến cửa, Cố Lan San đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ. Cố Lan San nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra!

Trần phòng VIP đặc biệt này rất cao, trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển, cực kỳ xa hoa, tráng lệ.

Bên trong bài trí cũng đơn giản khiến cho không gian càng lớn. Có một nhóm người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm.

Quý Lưu Niên nghe thấy tiếng giày cao gót đã quay đầu lại trước tiên, thấy người đến là Cố Lan San, đầu tiên cảm thấy hơi sửng sốt sau đó đứng lên, nói giọng chuẩn Bắc Kinh: “Cố Lan San, sao em lại đến đây? Mới có mấy hôm không gặp trông em càng ngày càng xinh đẹp nha!”

Quý Lưu Niên vừa cất tiếng đã khiến những người khác cũng chú ý tới Cố Lan San, đều nhìn về phía cô.

Chỗ đó có cả nam và nữ khoảng chừng bảy tám người. Trong đó có hai người Cố Lan San biết rõ nhất, một người vừa chào hỏi cô, Quý Lưu Niên. Còn một người nữa là Hạ Phồn Hoa. Bọn họ đều ở trong đại viện cùng Thịnh Thế từ nhỏ. Khi bé, Thịnh Thế là Hỗn Thế Ma vương thì hai người họ cũng là hai cánh tay đắc lực của anh!!

Hạ Phồn Hoa ngồi trên ghế sô pha hơi cách xa Cố Lan San nên chỉ vẫy tay với cô, nói: “Lan San, em vẫn xứng danh mỹ nhân!”

Quý Lưu Niên nghiêng đầu lườm Hạ Phồn Hoa một cái, mắng: “Rốt cuộc miệng cậu có để nói chuyện hay không? Cái gì mà xứng danh mỹ nhân, đây phải là tuyệt thế mỹ nhân!”

Hạ Phồn Hoa bị Quý Lưu Niên mắng một câu, không thèm phản bác chỉ bĩu môi.

 

Chương 16: Cô thật đáng ghét! (5)

Hạ Phồn Hoa bị Quý Lưu Niên mắng cũng không nói cầu gì chỉ bĩu môi, ôm lấy cô gái bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Cố Lan San, chuyển đề tài: “Lan San, đừng đứng đấy, mau ngồi đây đi!”

Quý Lưu Niên nhanh chóng ôm bả vai Cố Lan San kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, bưng ấm pha trà: “Muốn uống gì, Bích Loa Xuân? Hay là Kim Tuấn Mi?”

Cố Lan San mỉm cười, nói một câu: “Gì cũng được ạ!”

Quý Lưu Niên đưa cho Cố Lan San một chén hồng trà, “Hôm nay rảnh sao mà lại đến đây thế này?”

Cố Lan San nhận chén trà nói tiếng “Cảm ơn!”. Nhấp một ngụm, đôi mắt nhìn một vòng, Quý Lưu Niên rất nhanh đã biết Cố Lan San tìm ai, cười hì hì: “Hóa ra em tìm tên kia. . . . .Cậu ấy vẫn chưa đến đâu. Vừa mới gọi điện thoại nói công ty có chút việc sẽ đến muộn một chút. Nếu không để anh gọi điện giục câu ấy nhé?”

Vừa nói, Quý Lưu Niên đã cầm lấy điện thoại, Cố Lan San vội vàng lắc đầu, ngăn cản: “Không cần, tôi chờ anh ấy một lúc cũng được!” Dừng một chút, mới nói thêm: “Các anh cứ mặc kệ tôi. . . . .”

Cố Lan San vừa nói xong thì cửa lại có người đẩy ra. Thịnh Thế mặc một bộ vest màu đen, khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao lớn, phong độ hơn người giống như một vị đế vương. Khuôn mặt anh không tỏ thái độ gì, cánh tay còn đang kéo một người đẹp cao gầy nhưng có bộ ngực đầy đặn thản nhiên đi vào.

Cô gái kia nóng lòng muốn dán sát toàn bộ cơ thể trên người Thịnh Thế. Cô ta kiễng chân, hôn lên má Thịnh Thế một cái.

Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đều biết Cố Lan San là vợ Thịnh Thế. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy không nhịn được mà hắng giọng một cái. Lúc này, Thịnh Thế mới ngước mắt lên nhìn trong gian phòng mới nhận ra Cố Lan San đang ngồi ở một góc sô pha.

Cố Lan San cũng nhìn về phía anh. Bốn mắt giao nhau.

Ánh mắt Thịnh Thế hơi lạnh lùng cũng không có ý định nói chuyện với cô, rất nhanh đã rời ánh mắt đi giống như khong quen biết cô. Hơi duỗi tay, ôm chặt người đẹp kia vào lòng, không coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau, cũng chẳng quan tâm đến sự tồn tại của Cố Lan San.

Cố Lan San biết rõ Thịnh Thế vẫn đang tức giận. Từ nhỏ đến giờ, anh vẫn luôn tự coi mình là nhất. Anh không bao giờ chấp nhận chuyện có người chọc giận, không chịu nể mặt anh. Rõ ràng biết rõ không thể đắc tội anh vậy mà cô vẫn cố tình làm.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy bây giờ Thịnh Thế càng dễ nóng giận hơn trước đây!

Cố Lan San suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như vậy được. Nếu hôm nay cô đã chủ động tìm anh, thì cũng phải bỏ hết tự ái đi.

Nghĩ đến đây, Cố Lan San bỏ chén trà trong tay xuống, đứng dậy, vuốt lại tà váy rồi đi về phía chỗ Thịnh Thế và cô gái kia đang ngồi.

Thịnh Thế ngồi bên này, mặc dù đang tán tỉnh cô gái trong lòng nhưng lúc nào cũng chú ý đến mọi hành động của Cố Lan San. Đợi đến khi cô ngồi xuống cạnh anh, cả người Thịnh Thế hơi cứng lại một chút rồi cũng làm như không có việc gì, cúi đầu nói chuyện với cô gái trong lòng.

Cố Lan San biết Thịnh Thế đã thấy cô nhưng chỉ cố tình làm ra vẻ không nhìn thấy mà thôi. Cô cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh quay đầu nhìn một bên mặt Thịnh Thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK