Chương 7: Người dẫn đường
Những ngày sau đó, Lâm Thanh và Nhan Thượng thường xuyên qua lại trở thành bạn tốt, Nhan Thượng vẫn luôn đem sự hiểu biết về ẩn sĩ của bản thân kỹ càng kể cho Lâm Thanh, lịch sử của ẩn sĩ cùng với những ý nghĩa về sự tồn tại của họ, như bảo vệ sự cân bằng của thế giới, đảm bảo sự tồn tại của nhân loại.
Lâm Thanh cảm thấy chuyện này khá thú vị.
Vụ gây rối tối ngày hôm đó, khi Bọ Cạp trở về Tửu Lai thì quản lý lập tức báo cáo lại.
“Ông chủ, bang Tư gia đó cho một đám người đến đây làm loạn một trận. Còn chuyển lời lại.” Quản lý khom lưng bên cạnh bàn ăn Bọ Cạp đang ngồi mà báo cáo.
“Ồ? Chuyển lời gì ?” Hắn vừa đưa tay nghịch chiếc bật lửa, vừa thờ ơ mà nhìn bên ngoài cửa sổ.
“Tư thiếu gia chuyển lời nói đại ca của bọn họ mời ngài mùng 7 tháng 7 đến đấu một trận, tiền cược chính là địa bàn của Lâm Gia Loan.”
Lời vừa dứt, Bọ Cạp dừng động tác trên tay lại, đặt chiếc bật lửa lên bàn lại gõ lên mặt bàn, ánh mắt cũng hướng lên phía trước.
“Lâm tiên sinh đâu? Lúc đó anh ta có phản ứng gì?”
“Ngài ấy… lúc đó ngài ấy thờ ơ, không quan tâm, coi như không có chút quan hệ gì với ngài ấy vậy. Sau đó cũng chỉ bảo tôi báo lại với ngài.” Ông ta nghĩ lại một chút, “đúng rồi, lúc đó Tư thiếu gia hỏi Lâm tiên sinh là ai, ngài ấy nói là ông chủ của ngài, nhưng mà tôi thấy người của Tư gia không có ai xem câu đấy là thật.”
Cuối cùng anh ta muốn làm gì chứ ?
Không lẽ anh ta thật sự xui xẻo như vậy sao, đúng lúc đụng phải khi anh ta đang muốn chơi 1 trận ?
Lâm Thanh à Lâm Thanh, cuối cùng thì anh đang suy nghĩ cái quái gì vậy.
Nhưng mà nếu có thể mượn tay anh ta thu phục toàn bộ Tư gia thì…
“Tiểu Mã, tập hợp những tên được việc lại, 7 tháng 7 chúng ta cùng nhau chơi một trận thật đã.” Bọ Cạp lên tiếng phân phó cho tên Mã Uy đang đứng đằng sau.
“Vâng, Yết ca.” Mã Uy trả lời xong liền lập tức đi chuẩn bị.
“Bây giờ Lâm tiên sinh đang ở đâu ?” Bọ Cạp hỏi quản lý.
“Dạ ở trong phòng nghỉ ạ.” Bọ Cạp nghe xong cũng vẫy tay ra hiệu cho quản lý đi ra ngoài, sau đó để mấy tên tay chân ở lại tự mình lên lầu.
Cốc cốc cốc.
“Ông chủ, tôi là Mộc Yết có chuyện cần báo cáo.” Bọ Cạp nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Bọ Cạp vừa vào liền nhìn thấy Lâm Thanh đang mặc chiếc áo tắm, ngồi một bên trên sofa, trên tay đang cầm một ly trà, xem tin tức báo chí trên tivi.
“Có chuyện gì?” Lâm Thanh không hề đưa mắt nhìn Bọ Cạp, ngược lại nhàn nhã tiếp tục xem tivi.
“Là chuyện của các bang phái. Có lẽ ngài cũng đã biết về tình hình về các băng đảng rồi, hiện nay có một cơ hội mở rộng bang phái, ngài xem…?” dù trong lòng Bọ Cạp có rất nhiều điều không vừa ý nhưng trên mặt hoàn toàn không hề lộ ra.
“Ngươi có cách gì rồi, nói ta nghe xem.” Lâm Thanh tắt tivi nhìn hắn ta, trong lòng đều suy nghĩ về những lời đã nói với Nhan Thượng, so với chuyện các bang phái thì Nhan Thượng càng thú vị hơn, nếu có thể để Nhan Thượng tham gia vào bang phái của mình thì…
“Những tên chiều nay đến đây gây sự là người của bang Tư gia, lúc trước Tư gia bọn họ có thể coi như ngang bằng với bang của tôi, cũng là bang phái có mối quan hệ giao dịch với các bang khác nhiều nhất, nếu như chúng ta có thể thu phục được bọn họ, không những có thể mở rộng lực lượng của bang chúng ta, thậm chí có thể thuận lợi nắm trong tay các bang phái khác !” Bọ Cạp không hề che đậy tham vọng của mình, ngược lại thản nhiên báo cáo ý kiến với Lâm Thanh. Vả lại còn có vẻ đang thăm dò Lâm Thanh về mục đích xây dựng bang phái này.
“Không tồi. Nhưng… chuyện thu phục bang phái này giao cho ngươi toàn quyền quyết định, bảo Tiểu Vương giúp đỡ, ta sẽ đến cổ vũ cho các ngươi.” Lâm Thanh đầy ẩn ý nhìn hắn ta cười.
“Vâng.” Không ngờ lần này Lâm Thanh không tham gia, nhưng cũng không sao, tốt xấu gì thì hắn cũng biết mục đích muốn thành lập bang phái thứ 3 của Lâm Thanh.
Đáng tiếc tên Bọ Cạp không biết, quyết định của Lâm Thanh chỉ là muốn xem một trận náo nhiệt, chứ hoàn toàn không hề muốn bản thân xuất hiện góp vui.