Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Bí mật của ẩn sĩ! (2)
 
             Nhan Kỳ Nghị vội vàng đứng lên, dùng ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Nhan Nhàn. Ánh mắt Nhan Thượng tối sầm lại, khi nào ba mới có thể được sự tha thứ của Nhàn Nhàn, cả nhà hòa bình đây!  

             “Nhàn Nhàn ở phòng khách.” Vẻ mặt Nhan Kỳ Nghị mất mát, lập tức ánh mắt sáng ngời, trở về là tốt rồi.  

             “Cha, đã đến lúc để cho Nhàn Nhàn hiểu rõ về ẩn sĩ… trở thành ẩn sĩ rồi.” Nhan Thượng biết trong nhà người yêu thương Nhàn Nhàn nhất không phải là anh ta, mà là cha. Cha luôn ôm áy náy cùng cưng chiều, luôn vô điều kiện chiều theo Nhàn Nhàn, hoàn toàn không có chút gì gọi là một người cha nghiêm khắc cả.  

             Từ nhỏ đến lớn, không phải lúc nào cô cũng đặt lời dạy dỗ của anh trai trong lòng. Thời gian Nhàn Nhàn trở thành ẩn sĩ cứ kéo dài, lần này nói cái gì cũng sẽ không để cha cản trở chuyện này nữa. Thời đại của ẩn sĩ nếu không cố gắng sẽ sắp kết thúc hoàn toàn rồi!  

             “Hãy từ từ, chờ chút nữa…con bé mới 18 tuổi à.” Trên mặt cha Nhan không cách nào tự kiềm chế xuất hiện một loại đau xót trong lòng, Nhàn Nhàn của ông.  

             “Cha! Không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Đã không còn thời gian rồi, chẳng lẽ cha muốn thấy Nhàn Nhàn đi chết sao!” Nhan Thượng hét lên, chẳng lẽ anh  Nhan Nhàn để cho Nhàn Nhàn trải qua ‘lễ rửa tội’ của ẩn sĩ sao! Nhưng nếu không trải qua ‘lễ rửa tội’, Nhàn Nhàn sẽ không còn bao lâu để sống nữa.  

             Cha Nhan im lặng một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. Biến đổi của trời đất, đối với bọn họ chung quy có hại không có lợi, sinh tồn không dễ dàng, ông trời chưa bao giờ công bằng với bọn họ. Ông xoay người đi vào trong nhà, mà Nhan Thượng cúi đầu nắm chặt hai tay, trong ánh mắt tràn ngập buồn phiền. Ẩn sĩ, chưa từng có ví dụ nào sống một cuộc sống yên bình qua ngày, con cháu của mỗi một ẩn sĩ đều mang sứ mệnh phải chiến đấu, chiến đấu với thiên nhiên... chiến đấu với số mệnh!  

             Nhan Thượng khôi phục lại cảm xúc của bản thân, treo lên nụ cười ấm áp, rồi mới xoay người vào nhà, anh ta không muốn để cho cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người thân! Hơn nữa, hai người trong phòng không có anh ta đoán cũng không ở cùng nhau.  

             Cha Nhan vào nhà, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nhan Nhàn ngồi ở bên cạnh bàn, lập tức trở thành dáng vẻ người đàn ông nghiện con gái. Ông xoa xoa tay, vẻ mặt cẩn thận đi tới.  

             “Nhàn Nhàn…” Khi nào mà một giáo sư có danh tiếng bên ngoài sẽ có lúc phải dè dặt như này, cũng chỉ có Nhan Nhàn mới có thể làm cho ông lộ ra vẻ mặt này.  

             Nhan Nhàn sớm đã phát hiện ra bóng dáng của cha Nhan, chỉ không có cảm xúc ngồi ở đó thôi, không nói một câu. Chẳng qua là cô còn chưa nghĩ ra cách đối mặt với người cha này của mình.  

             Khung cảnh bỗng yên lặng. May mà, Nhan Thượng từng bước tiến vào, mới phá tan cục diện xấu hổ như vậy.  

             Đối mặt với Nhan Thượng, cha Nhan trước sau như một đều sẽ khôi phục lại dáng vẻ bình thường. “Đi lên lầu đi, nói chuyện chi tiết ở thư phòng.” Cha Nhan đứng thẳng người, chấp tay ở phía sau, dáng vẻ nghiêm túc, dẫn đầu đi lên lầu.  

             Nhan Nhàn bị bỏ lại ngồi ở đó, mà Nhan Thượng làm sao có thể cho phép để Nhan Nhàn tức giận chứ. Anh ta kéo Nhan Nhàn lên, làm ra vẻ hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, Nhan Nhàn lập tức thành thật.  

             Thư phòng của cha Nhan vẫn luôn là cấm địa, mỗi lần quét dọn bảo mẫu đều đi vòng qua nơi này.  

             Đi tới cửa thư phòng, Nhan Thượng đẩy Nhan Nhàn đang đi chầm chậm giống như ốc sên vào trong phòng, sau đó đi vào rồi khóa cửa lại.  

             Nhan Nhàn lảo đảo, cô giống như con thú nhỏ bị xúc phạm, đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm người anh trai luôn đối nghịch với cô, trong miệng còn không ngừng khò khè. Sau đó vẻ mặt cô không phối hợp đứng ở cửa, sống chết không chịu tiến thêm một bước.  

             “Nhàn Nhàn, con có biết nguồn gốc của cái tên 'ẩn sĩ' không.” Ông Nhan đứng trước một bức tranh khổng lồ, hai tay chắp sau lưng, nói với giọng nặng nề và trang nghiêm.  

             "Thượng cổ truyền lại đạo tu luyện, ẩn vào thế gian, tu luyện trong thành phố.” Cho dù Nhan Nhàn không muốn nói chuyện với ông, nhưng chuyện nghiêm túc liên quan đến ẩn sĩ cô cũng sẽ không hành động theo cảm xúc.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK