Chương 5: Cứu người
Trên đường Đông Nam có một đám người hung dữ, trên mặt đầy sát khí đi qua đường lớn, đi thẳng đến quán “Tửu Lai”. Quán Tửu Lai vẫn luôn là địa bàn của Bọ Cạp, giống như quán bar Na-uy là địa bàn của Hổ vậy.
Tầng một và tầng hai của Tửu Lai đều là nơi để ăn cơm, từ tầng ba trở lên là phòng nghỉ. Đám người này đến tầng một trực tiếp đập phá, nhân viên của quán ngay lập tức ngăn lại. Quản lý sảnh lớn cũng phái người đi tìm Lâm Thanh, trước đó Bọ Cạp dặn dò nếu xảy ra chuyện khi hắn không có ở đây thì đi tìm Lâm Thanh, ông ta vẫn đang không ngừng ngăn chặn đám người này phá hoại quán ăn.
“Mau gọi ông chủ mấy người ra đây!” Dẫn đầu đám người này vẫn luôn đứng một bên, đeo một chiếc kính râm, ăn mặc theo phong cách hip-hop, trên trán nhờn bóng dầu, miệng ngậm một chiếc tăm.
“Lâm tiên sinh, ở dưới lầu có một đám đang gây chuyện.” Nhân viên thu ngân Tiểu Lý với gương mặt lo sợ, dù gì trước đây cũng chưa từng có người đến địa bàn của Bọ Cạp gây sự.
Lâm Thanh tắt tivi, trên mặt không có một nét tức giận, thậm chí là nổi nóng, ngược lại còn bày ra một nụ cười vui vẻ. Anh đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu xem náo nhiệt. Còn giải quyết việc kia, để xem tâm trạng đã.
“Muốn tìm ông chủ đúng không? Ông ấy không có ở đây.” Lâm Thanh nhàn nhã dựa vào cầu thang, từ trước đến nay anh đấy đều không thích dùng cầu thang máy.
“Tên tiểu tử này là ai, cũng xứng nói chuyện với tao? Hừ !” Tư Đức Táo nhổ cây tăm trong miệng ra, bỏ cây kính râm xuống, vẻ mặt khinh miệt.
“Ngươi hỏi ta à? Ta là ông chủ của ông chủ họ, ngươi có thể gọi ta là ông nội.” Lâm Thanh trả lời một cách đàng hoàng.
“Tên tiểu tử này lá gan cũng không nhỏ nhỉ.” Tư Đức Táo không muốn cùng anh nói những lời vô nghĩa, nếu Bọ Cạp đã không ở đây, hắn vẫn phải truyền lại lời của đại ca.
“Nói với tên Bọ Cạp kia, mùng 7 tháng 7, ở Thái Đầu, vùng đất của Lâm Gia Loan, không gặp không về !” nói xong hắn ta liền đưa thuộc hạ rời khỏi quán ăn.
“Lâm tiên sinh, thế này…” quản lý nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, không nhịn được mở miệng hỏi Lâm Thanh.
“Đợi Tiểu Mộc quay về, ông báo đúng sự thật với hắn đi. À, đúng rồi, Tiểu Mộc chính là tên Bọ Cạp đó.” Lâm Thanh một mình nói xong, liền định ra ngoài tản bộ.
“Cứu mạng ! Cứu mạng !” Một người phụ nữ xinh đẹp lao ra từ con hẻm hoảng sợ bỏ chạy.
“Đứng lại, con tiện nhân kia” Phía sau đó là hai tên thanh niên đang lấm la lấm lét với ánh nhìn sắc bén.
Thấy người phụ nữ phía trước sắp va vào Lâm Thanh, Lâm Thanh nghiêng người né qua vì thế người phụ nữ liền ngã nhoài xuống đất.
“Xì…người này sao lại như thế chứ?” Mạc Tiểu Lan tưởng chừng như nôn ra máu, hôm nay ra ngoài mọi chuyện đều không thuận lợi. Đầu tiên gặp mấy tên cướp bóc, sau đó lại đụng trúng tên không có tình người này, xem ra qua mấy ngày cô phải đi lễ Phật cẩn thận rồi.
Lâm Thanh nhìn Mạc Tiểu Lan đang ngã trên đất, lại quay đầu nhìn hay lên cướp giật kia.
Mạc Tiểu Lan lập tức không màng vết thương, tự mình chống đỡ đứng dậy, cô nhìn hai tên còn cách mình vài bước kia, trong lòng nghĩ lần này xong thật rồi, trên mặt hiện lên một chút tuyệt vọng.
Lúc cô cảm thấy cuộc đời trẻ tuổi của cô đến đây là kết thúc rồi, Lâm Thanh liền ra tay, kết quả không nói cũng biết.
Sau đó, Lâm Thanh cùng Mạc Tiểu Lan đến bệnh viện.
Mạc Tiểu Lan không hề nghĩ đến việc cảm ơn tên ân nhân cứu mạng này, trước kia cái ngã đó đã khiến cho ấn tượng của cô đối với Lâm Thanh rơi xuống đáy.
Lâm Thanh phong độ thoải mái đứng dựa vào ghế ngồi của bệnh viện, làm cho không ít các cô ý tá đỏ mặt.
“Anh ấy đẹp trai thật !”
“Bác sĩ Nhan mới đẹp trai nhất !”
“Còn lâu nhé, người đó đẹp trai hơn !”
Hai cô y tá đi qua bắt đầu một cuộc khẩu chiến về ngoại hình của Lâm Thanh.
“Xì, cái loại không có tình người đó có chỗ nào so được với A Thượng nhà mình chứ !” Mạc Tiểu Lan nghe thấy bọn họ nói chuyện, trong lòng liền phản bác lại. “Tiểu Lan, xảy ra chuyện gì vậy?” Bác sĩ Nhan mặc chiếc áo khoác dài màu trắng, khuôn mặt điển trai trực tiếp hướng về phía Mạc Tiểu Lan, vẻ mặt có chút sốt ruột. ‘Trời ơi ! A Thượng nhà ta cau mày mà cũng đẹp trai như vậy !’ Trong lòng Mạc Tiểu Lan không ngừng cảm thán.
“A Thượng, em không sao rồi… chính là anh ta đã cứu em.” Mặt cô đỏ bừng nhưng ngay lập tức thay đổi sắc mặt không tình nguyện mà chỉ vào Lâm Thanh.
Từ lúc Nhan Thượng xuất hiện, ánh mắt của Lâm Thanh đều không rời khỏi anh ta. Nhan Thượng nhìn Lâm Thanh, lông mày hơi khẽ nhíu lại, cảm giác nguy hiểm như vậy, rất lâu rồi anh ta chưa cảm nhận qua.
“Nhan…Thượng….” rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng như vậy nhưng vô tình lại khiến người ta cảm nhận thấy sự lạnh lùng.