Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Có phải đi nhầm chỗ không? (5)
 
             Khi nhóm người Lâm Thanh đến hiện trường, thì Độc Yết và Lão Hổ đang giằng co với bang Tư gia, cảnh tượng hết sức căng thẳng.  

             “Sao mà đã bắt đầu rồi?” Lâm Thanh nhìn thi thể tại hiện trường, máu đã nhuộm đỏ cả ranh giới của hai bên đang giằng co. Lão Hổ đứng tại chỗ, còn Độc Yết thì kính cẩn đi đến trước mặt Lâm Thanh.  

             “Đại ca, bang chủ của bang Tư gia đã đưa em trai ruột của mình ra, muốn đàm phán hòa bình.” Độc Yết cúi đầu báo cáo với tư thế không nhìn rõ biểu cảm.  

             “Ồ? Là cái xác đó?” Lâm Thanh tỏ ra khá thờ ơ. Mà Nhan Nhàn ở bên cạnh lại có sắc mặt không được tốt, mẹ nó vậy mà lại là đại ca của một bang phái, anh ta không phải cùng một loại với Lý gia đấy chứ! Nhan Nhàn dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Lâm Thanh, rồi lại nhìn sang anh mình.  

             “Đúng vậy, là Tư thiếu của bang Tư gia – Tư Đức Táo.” Độc Yết gật đầu khẳng định. Nhan Thượng vẫn luôn điềm tĩnh đứng quan sát, chuyện trần thế, đúng là trần thế.  

             “Độc Yết, anh ta chính là ông chủ của bọn mày đúng không! Không định giới thiệu sao?” Bang chủ bang Tư gia thu ánh mắt đầy trống rỗng của mình lại, mặt đầy phóng khoáng ngỗ ngược nói. Tư Đức Mục anh không phải là người không biết thích nghi với hoàn cảnh, hiện giờ tình thế mạnh hơn người, cúi đầu cũng không có gì là mất mặt. Hơn nữa Độc Yết, Lão Hổ và anh cũng là người của cùng một cấp bậc, bọn họ đều có thể thuận lợi trở thành tiểu đệ của người ta, vậy thì không có lý gì mà anh không thể làm được! Suy nghĩ của Độc Yết bây giờ không phải là anh không rõ, bang Tư gia đang là một miếng mồi ngon.  

             “Đại ca, không bằng làm một trận đấu đi.” Mắt Độc Yết tối lại, anh thực sự không thể giữ con rắn độc Tư Đức Mục này lại được. Lâm Thanh dùng ánh mắt không cảm xúc liếc nhìn Độc Yết một cái, trận đấu? Muốn để anh ngừng diễn kịch hả, hừ, xem ra có vẻ như không biết trời cao đất dày là gì rồi! Lâm Thanh dùng ánh mắt ra hiệu với với sư tử hộ mệnh, nó không phải là một con thú cưng. Tiểu Dương mặt tỏ vẻ đã hiểu ý, mặc dù mặt cừu đó của nó cũng chẳng thể nhìn ra đó là gì. -_-  

             Móng cừu của Tiểu Dương phát lực, ánh sáng màu máu vây quanh toàn thân nó, tạo thành một màn sương mù máu bao phủ, một luồng khí hung hăng khổng lồ vụt lên. Chỉ trong vài giây, Tiểu Dương đã thay đổi từ hình dáng ban đầu của một con cừu núi thành... ờ, hình dáng của một con cừu núi cường tráng. Có điều mọi người ở đây không ai dám xem thường nó, chỉ riêng khí thế kia của nó, đã đủ để giết chết tất cả người thường ở đây.  

             Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Dương đã đi đến bên cạnh Tư Đức Mục. Đối mặt với Tiểu Dương, anh ta mới biết sự uy phong của nó đáng sợ đến mức nào, chân của anh chỉ có thể gắng gượng mà đứng, bởi vì nó đã cứng đờ hết cả rồi, tay cầm súng cũng hoàn toàn không thể nhấc lên được. Còn Tiểu Dương thì nhìn anh với vẻ đầy hứng thú, mà không hề ra tay tấn công. Ồ không, Tiểu Dương còn cần phải ra tay sao? Nó chỉ cần nhắm phần lớn khí thế của mình vào Tư Đức Mục, thì anh ta đã chết một cách thảm thiết rồi.  

             Vào thời khắc này, giữa sự sống và cái chết, Tư Đức Mục đã bộc phát khả năng tiềm tàng và dũng khí trước nay chưa từng có, dù có chết cũng phải nỗ lực hết sức. Anh đã phá bỏ sự áp chế của Tiểu Dương, và giơ khẩu súng ngắn của mình lên. Vào khoảnh khắc mà viên đạn được bắn ra, Tiểu Dương húc sừng một cái, viên đạn liền trực tiếp bay chéo ra ngoài khỏi đường thẳng. Tiểu Dương thuận thế mở miệng một cái, toàn bộ cánh tay cầm khẩu súng ngắn của Tư Đức Mục đã bị nó cắn đứt. Tiểu Dương nhai ngấu nghiến, máu và thịt đầy ắp giữa môi và răng, sau đó nhổ ra khẩu súng ngắn đã biến dạng.  

             Tư Đức Mục dùng bàn tay nguyên vẹn còn lại của mình để bịt vết máu bên cánh tay bị mất, cắn chặt răng mặt đầy dữ tợn. Độc Yết, mối thù này anh ghi nhớ rồi!  

             Tiểu Dương toàn thân đầy máu trở về bên cạnh Lâm Thanh, mà Lâm Thanh thì mặt đầy ghét bỏ đá đá nó, còn nó thì mặt đầy tủi thân đi ra ngoài vệ sinh lại mình.  

             Nhan Nhàn, người đứng cạnh quan sát một màn này không thể tỏ ra bình tĩnh như anh trai của cô. Đối với cô mà nói, tất cả những thứ này đều quá đẫm máu, cô tưởng rằng mình đang bảo vệ loài người, nhưng khi gặp phải chuyện như vậy thì cô lại khoanh tay đứng nhìn? Thực ra Nhan Nhàn không được tính là một ẩn sĩ thực thụ. Ẩn sĩ thực thụ không phải là cao nhân ở bên ngoài, bọn họ đều phải tiến hành trận huyết chiến giữa các ẩn sĩ, nếu không thì một tộc ẩn sĩ hùng mạnh sao có thể chỉ còn có 4 nhà. À không, trên thực tế thì chỉ còn lại 3 nhà mà thôi.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK