Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15:  Bí mật của ẩn sĩ (3)
 
             Đối với câu trả lời của Nhan Nhàn, cha Nhan gật đầu hài lòng. Ông hỏi ngay sau đó. “Con có biết sứ mệnh của ẩn sĩ là gì không?”  

             “Bảo vệ con người, bảo vệ sự cân bằng của thế giới.” Nhan Nhàn cẩn thận tỉ mỉ trả lời, cô cho rằng  ẩn sĩ có năng lực vượt trội, là con cháu của đại năng giả thượng cổ, mà con người là cốt lõi sau khi thế giới hỗn loạn, bảo vệ con người cũng chính là bảo vệ thế giới.  

             “Sai!” Cha Nhan xoay người, nhướng mày  

             “Tiểu Thượng, con nói xem.” Cha Nhan cau mày, sự hiểu biết của Nhan Nhàn đối với ẩn sĩ rõ ràng đã bị sai lệch, là bởi vì con người giáo dục sao?  

             “Bảo vệ con người cũng không phải vì bảo vệ thế giới, mà là vì để tự mình sinh tồn.” Nhan Thượng đã sớm biết chủ nghĩa anh hùng trong lòng Nhan Nhàn, vẫn không đành lòng phá vỡ nhận thức về ẩn sĩ của cô, nhưng hiện giờ hiện thực không cho phép cô vẫn còn ở trong mộng.  

             “Từ khi thế giới thay đổi lớn tới nay, ẩn sĩ bị hạn chế bởi quy luật của trời đất, tuổi thọ bị giảm sút, người trong tộc nhiều lần giảm dần, qua không lâu nữa, sẽ hoàn toàn biến mất.” Ông Nhan nói rất chân thành nhìn Nhan Nhàn đang sững sờ.  

             “Đại năng Thượng cổ không cam lòng năng lực cả đời mình cố gắng đều mất đi, mới truyền lại phương pháp tu luyện, xuất hiện gia tộc ẩn sĩ. Như nhà họ Lý cũng không phải vi phạm quy tắc, mà chỉ là tìm con đường khác.” Tất cả những gì cha Nhan nói đều tạo ra cú sốc rất lớn đối với Nhan Nhàn, ông phủ nhận chủ nghĩa anh hùng trong lòng cô, ông đã phá vỡ các giá trị trong suy nghĩ của cô!  

             “Hiện giờ, người đời chỉ nghe về những ẩn sĩ của nhà họ Lý, lại có ai biết về nhà họ Nhan và nhà họ Tiêu chúng ta chứ!” Vẻ mặt cha Nhan đầy cảm xúc, sinh sống không dễ dàng, trân trọng những gì đang có.  

             “Cha! ‘Lễ rửa tội' của ẩn sĩ!” Vẻ mặt Nhan Thượng đầy hắc tuyến nhìn cha Nhan nhiều lần chạy lệch khỏi trọng Nhàn câu chuyện, buộc phải nhắc nhở.  

             Cha Nhan nhướng mày, trừng mắt nhìn Nhan Thượng một cái, ngay sau đó thay đổi chủ đề.  

             “Nhàn Nhàn, việc tu luyện của con bây giờ chẳng qua là mượn Thiên Địa Chi Lực để phát huy ra Thiên Địa Chi Linh. Sức mạnh bên ngoài cuối cùng cũng có một ngày mất đi, thậm chí càng dễ dàng bị trời đất cắn trả lại. Cách duy nhất là có được Thiên Địa Chi Linh thuộc về mình, mới có thể trở thành một ẩn sĩ chân chính.” Cha Nhan nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy.  

             Nhan Nhàn bĩu môi, sau khi nghe ý nghĩa thực sự cái gọi là ẩn sĩ, cô cũng không nói mình còn muốn làm ẩn sĩ.  

             Nhan Thượng luôn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Nhan Nhàn, nhìn thấy cô như vậy, thì biết cô có tâm lý kháng cự đối với việc trở thành ẩn sĩ. Vì thế vẻ mặt anh ta nghiêm túc nhìn Nhan Nhàn. “Ngay từ khi em sinh ra trong gia đình ẩn sĩ, em đã được định sẵn chỉ có một con đường để đi, trở thành một ẩn sĩ! Trừ khi…” Vẻ mặt của Nhan Thượng không thể đoán trước được, trừ khi cái gì anh ta tin chắc Nhàn Nhàn sẽ không lựa chọn.  

             “Trừ khi cái gì?” Vẻ mặt Nhan Nhàn tò mò hỏi, làm người bình thường, thật sự cũng rất tốt.  

             “Trừ khi em không có khả năng sống. Em bằng lòng trở thành một người tàn tật không thể cử động chân tay, ăn cơm đều phải cần người đến đút ăn, hay là một ẩn sĩ vui vẻ tự do nhảy nhót?” Nhan Thượng cố ý giảm bớt áp lực Nhàn lý của Nhan Nhàn.  

             Cái này không phải lời nói nhảm sao, cô còn muốn đi khắp nơi trên thế giới, chụp những cảnh đẹp mình thích! Không có cuộc sống tự do, không bằng chết đi cho rồi. Nhan Nhàn trợn tròn mắt, nói chẳng khác nào không nói. Tuy nhiên trò đùa lần này của người anh trai luôn là ma quỷ trong lòng cô đã thành công làm cho cô chấp nhận sự thật mình sắp trở thành một ẩn sĩ.  

             “Đúng rồi, các người nói ‘lễ rửa tội’ của ẩn sĩ là chuyện gì?” Nhan Nhàn cũng không bỏ sót từng lời bọn họ nói.  

             Cha Nhan cuối cùng cũng nghe thấy Nhàn Nhàn chủ động nói chuyện với ông, ngay lập tức vui vẻ giải thích.  

             “‘Lễ rửa tội’ của ẩn sĩ là chuẩn bị cho mỗi ẩn sĩ trước khi trở thành ẩn sĩ, mỗi ẩn sĩ đều sẽ trải qua lần này, chỉ là quá trình có chút khó khăn, cha tin tưởng Nhàn Nhàn nhà ta giỏi như vậy, nhất định sẽ thành công thông qua.” Cha Nhan nở nụ cười của một người cha hiền từ.  

             Nhan Thượng nhìn cha không có giới hạn như thế, trong lòng không ngừng chửi bới. Chỉ cần là ẩn sĩ đều sẽ thông qua được sao, nâng niu Nhàn Nhàn như vậy thật sự tốt sao? Sao không thấy đối với đứa con trai này của ông cũng dịu dàng như vậy? Quả nhiên con gái với  con trai một đứa là bảo vật, một đứa là rơm rạ.  

             ”Hừ! Con hỏi lễ rửa tội’ của ẩn sĩ phải làm như thế nào.” Nhan Nhàn vẫn còn rất không muốn gặp cha cô, có lẽ chỉ sau một thời gian dài, cô mới có thể buông bỏ được. Nhưng mà nói ra cũng đã mười mấy năm rồi, cô đã quen dùng thái độ ngang ngược đối mặt với ông, đoán chừng cho dù có hòa giải, thái độ của cô cũng không thay đổi được.  

             Ánh mắt cha Nhan mất mát một chút, vì thế lại khôi phục dáng vẻ si hán cưng chiều đứa nhỏ kia.  

             “Lại đây, Nhàn Nhàn. Đến nhìn bức tranh này.” Ông Nhan dẫn Nhan Nhàn đi tới trước mặt bức tranh mà lúc đầu ông đứng.  

             Chỉ thấy trong tranh chỉ có một con đường nhỏ, phía trước sương mù trùng trùng điệp điệp, không thấy rõ cảnh tượng cụ thể. Trên tranh chỉ có hai chữ 'Mật cảnh'.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang