Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Có phải đi nhầm chỗ không? (4)
 
             Ở trong xe, Lâm Thanh hơi nhướng mày, con cừu trước mặt sao lại giống sư tử hộ mệnh của mình như vậy. Nếu đúng là nó, thì anh cũng không lo lắng, vì dù sao với thân phận sư tử đá hộ mệnh của địa ngục, bản thân nó đã không phải một sinh vật đơn giản rồi, sức mạnh thể chất của nó có thể so sánh với kim cương; nếu như không phải, anh càng không có gì cần phải lo lắng. Cho nên anh thong dong nhìn Nhan Thượng đang lái xe, rồi sau đó lại nhìn Tiểu Dương sắp bị đâm vào.  

             Ngay sau khi Tiểu Dương xuất hiện Nhan Thượng đã lập tức sử dụng các biện pháp, nhưng tiếc là cho dù anh có đạp phanh, thì xe vẫn chạy về phía trước thêm một đoạn đường nữa, mà Tiểu Dương lại ở trong phạm vi đoạn đường này.  

             Câu ‘cẩn thận’ kia của Nhan Nhàn lọt vào tai bọn họ, vòng bảo vệ được triển khai ngay sau đó khiến Nhan Thượng cau mày.  

             Khi tất cả mọi người đều đang chú ý đến Tiểu Dương, thì nó đã không phụ sự mong đợi của mọi người mà nhảy lên, sư tử đá hộ mệnh sao có thể đến một chiếc xe cũng không tránh nổi cơ chứ! Tiểu Dương thực hiện một cú nhảy của hổ trên không, sau đó tiếp đất một cách hoàn hảo, sau cùng còn làm động tác oai phong của hổ. Ừmm, mặc dù vẻ ngoài của nó chỉ là một con cừu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới nó phô diễn tư thế oai hùng của mình.  

             Xe dừng lại, Nhan Thượng mở cửa xe ra, trực tiếp đi về phía Nhan Nhàn bởi vì lo lắng cho Tiểu Dương mà để lộ ra thân hình, mặt đầy nghiêm túc nói. “Em cứ như vậy mà sử dụng linh khí trên đường phố à! Em làm càn quá rồi đấy!”  

             “Anh, em chỉ là, chỉ là muốn cứu nó thôi.” Nhan Nhàn cúi đầu ngập ngừng nói. Cô tỏ ý người anh trai này của mình chẳng biết yêu thương bảo vệ em gái gì hết, cả ngày chỉ biết giáo huấn cô.  

             Lâm Thanh cũng xuống xe và đi tới chỗ Nhan Thượng, “Sao vậy?” Nhìn thấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, anh có chút nghi ngờ, lại là một người có linh khí ư?  

             “À...Lâm Thanh, đây là em gái tôi, con bé tên là Nhan Nhàn. Nhan Nhàn, đây là ẩn sĩ ‘Ngục’, tên là Lâm Thanh.” Anh trịnh trọng giới thiệu cho em gái mình và Lâm Thanh.  

             Khi có người ngoài đi tới Nhan Nhàn liền ngẩng đầu lên, ‘cái anh này, có người ngoài ở đây mà không cho em chút mặt mũi nào, về nhà thì anh xong đời!’ Cô tức giận nghĩ. “Xin chào.” Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng cô vẫn mặt tươi cười nhìn Lâm Thanh, không thể mất sang được!  

             “...” Lâm Thanh không hề đáp lại lời chào hỏi của Nhan Nhàn, mà thay vào đó quay sang nhắc Nhan Thượng “Nên đi rồi.” Nhan Nhàn ngại ngùng liếc nhìn anh mình. ‘Cái tên bất lịch sự này! Mà sao anh ta có thể là ẩn sĩ ‘Ngục’ cơ chứ! Chắc chắn là anh mình nhầm rồi!’  

             Nhan Thượng cũng ngẩn mặt ra, dù gì thì những ngày này anh cũng đã biết được Lâm Thanh là một người có tính cách lãnh đạm. “Xin lỗi, Lâm Thanh. Có lẽ tôi không đi được rồi, em tôi một mình về nhà tôi không yên tâm, tôi nên đưa nó về.”  Nếu như anh không ở cạnh, thì không biết cô em gái này sẽ gây ra phiền phức gì nữa. Nhan Nhàn nghe xong bất mãn liếc nhìn anh một cái.  

             Lâm Thanh suy nghĩ một lát, “Vậy đi cùng nhau đi, dù sao thì cô ấy cũng không phải là người thường.”  

             Tiểu Dương một mình lạnh lẽo tạo dáng ở đó. Ủa, không phải nó mới là nhân vật chính sao, mẹ nó sao ống kính đi đâu hết cả rồi! Nó bước chầm chậm về phía nhóm người đã lãng quên mình, đột nhiên, mắt nó sáng lên. “Tiểu Thanh!” Nó ôm lấy đùi Lâm Thanh, mặt đầy đáng thương. (Đừng hỏi tại sao một con cừu lại có thể tạo ra  động tác như vậy, tác giả cũng không biết đâu.)  

             Lâm Thanh nhìn đồ trang sức mới trên đùi mình, mỉm cười nói. “Còn chưa buông ra sao?” Tiểu Dương nghe thấy lời nói đầy vẻ uy hiếp như vậy thì ngay lập tức buông Lâm Thanh ra, làm ra dáng vẻ của một tình nhân. Anh nhìn về phía Nhan Thượng và giải thích cho anh ta “Đây là thú cưng của tôi.”  

             ‘Con thú nhỏ chắc chắn là bị ép! Nhân phẩm của tên này không đảm bảo chút nào, chủ nhân mà thú nhỏ nói vậy mà lại là anh ta!’ Trong đầu Nhan Nhàn đã tưởng tượng ra một vở kịch, sau đó cô dùng ánh mắt đau lòng nhìn Tiểu Dương. Chỉ tiếc là Tiểu Dương không tiếp nhận được sóng não của cô, vẫn trung thành nhìn Lâm Thanh.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK