• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chú Triệu, làm sao vậy?” Tống Diệp ngồi ở cách đó không xa, giống như nghi hoặc hỏi.

Sau một lúc lâu, Triệu Chân mới mở to hai mắt, lộ ra tươi cười, khẩu khí kích động nói: “Xuất hiện màu xanh lục, xuất hiện màu xanh lục, hơn nữa thế nước không tồi.” Cũng mặc kệ Tống Diệp có thể nghe hiểu những thuật ngữ chuyên nghiệp đó không, Triệu Chân nói xong câu này, liền nhanh chóng dùng khăn dính nước, cẩn thận lau đi phần ngoài cắt ra, thẳng đến một viên phỉ thúy bày ở trước mắt, ánh sáng óng oánh dịch thấu kia quả thực xinh đẹp đến làm người không dời mắt được.

Cho dù Tống Diệp là người ngoài nghề, cũng nhìn ra được thứ quý trọng này.

Cô ngồi ở một bên không có mở miệng, thẳng đến Triệu Chân nghiên cứu xong, bình phục tâm tình, mới chủ động hỏi cô, “Tiểu Diệp à, thứ này, người nhà con có nói muốn bán bao nhiêu tiền không?”

Tống Diệp lắc đầu, “Ba mẹ không nói, chỉ nói cần một chút tiền sinh hoạt, cháu cũng không hiểu thứ này, vẫn là chú Triệu ra giá đi.” Lời này ít nhiều có chút giả heo ăn thịt hổ, cho dù Tống Diệp là người ngoài nghề cũng sẽ không ngu xuẩn đến để đối phương ra giá, hiện giờ cô làm như vậy, là đang thử đối phương.

Triệu Chân sửng sốt, cầm đồ vật, trên mặt lộ ra một nụ cười, “Phỉ thúy này là loại pha lê lão khanh, giá trị xa xỉ, chỉ là thể tích mở ra có hơi nhỏ, cửa hàng này của chú Triệu, lấy không ra nhiều tiền như vậy, tính cháu giá ba trăm ngàn, thế nào?” Nói lời này, Triệu Chân ít nhiều có chút chột dạ, bởi vì loại pha lê lão khanh màu xanh nhạt này, cho dù có hơi nhỏ cũng phải bảy tám trăm ngàn, nhưng trong tay ông lại không nhiều tiền như vậy.

Tống Diệp nhìn ánh mắt né tránh của ông liền biết đối phương chột dạ, chỉ là quan sát phẩm hạnh này, ngược lại vẫn là đáng khen, nghĩ đến chỗ này, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Triệu Chân, “Được, ba trăm ngàn, chỉ là, cháu còn muốn cổ phần cửa hàng châu báu.”

Bắt đầu từ lúc Tống Diệp vào cửa, ông vẫn luôn chỉ xem đối phương là một đứa bé trẻ người non dạ.

Mà khi một câu cuối cùng vang lên, trong lòng ông lập tức lộp bộp một tiếng, không nhịn được lại đánh giá đứa bé trước mặt lần nữa.Rõ ràng vẫn là quần áo giản dị, tóc mái dày nặng đến không thấy rõ khuôn mặt , nhưng độ cung khóe môi cong lên kia như có như không, rõ ràng đang cười, lại cho người ta một loại cảm giác hết sức lạnh băng, hơi thở cả người cũng bị vẻ lạnh băng này hoàn toàn thay đổi.

“Cháu…… muốn làm gì?” Triệu Chân cau mày, cảnh giác lên tiếng. Nếu một giây trước phỉ thúy trong tay là bánh trái thơm, vậy một giây này liền thành khoai lang phỏng tay, bởi vì ông không xác định đây có phải đồ vật đối thủ lấy tới thiết kế hãm hại ông không.

Phỉ thúy kinh doanh nhỏ cũng là có thể có lợi, có đôi khi nội tình cạnh tranh cùng nghề càng là hắc ám đến đáng sợ.

Tống Diệp đối mặt ánh mắt xem kỹ bức người, lại vẫn một bộ dáng thản nhiên, chỉ là cánh tay khẽ nâng, trong giây lát lại nắm giữ phỉ thúy trở về trong tay mình, động tác cực nhanh, khiến Triệu Chân không nhịn được nghẹn họng nhìn trân trối, “Giá ba trăm ngàn, chú Triệu cũng biết là ít. Chú muốn một khối phỉ thúy giữ thể diện, cháu muốn khởi động phương pháp gây dựng sự nghiệp, cuộc giao dịch này, hợp tình hợp lý.”

Từ khi vào cửa cô đã chú ý tới tỉ lệ châu báu trang sức trong tiệm này không tốt, Triệu Chân nóng lòng mua phỉ thúy càng là chứng minh quẫn cảnh hiện giờ của ông.

Chương 6: Ý tưởng gây dựng sự nghiệp (2)

Editor: May

Tống Diệp cho rằng chính mình là đang đôi bên cùng có lợi, không có chỗ nào khác người.

Nhưng lời này xuất ra từ trong miệng một thiếu nữ mười lăm tuổi, bản thân chính là một chuyện không thể tưởng tượng, Triệu Chân thậm chí cho rằng chính mình không có nghe rõ, “Gây dựng sự nghiệp?”

“Ừ, cháu rất hứng thú với cược đá, hy vọng có thể hợp tác với chú Triệu.” Tống Diệp ngồi trở lại bên cạnh bàn, thưởng thức phỉ thúy trong tay, hoàn toàn không cảm thấy lời chính mình nói ra, sẽ mang đến cho người khác chấn động lớn bao nhiêu.

Tuy là Triệu Chân tính tình tốt, lúc này đều có chút nổi giận, ông nghiêm mặt, kéo kéo khóe miệng, “Ha ha, nếu cô bé muốn chơi đóng vai gia đình, thứ không phụng bồi, cửa hàng của tôi nhỏ, liền không tiếp đón.”

Gần đây ông đúng là buồn rầu về tài nguyên phỉ thúy tốt, nhưng cũng không đại biểu sẽ đầu óc nóng lên hồ nháo theo một đứa bé.Bị cự tuyệt, Tống Diệp không có lộ ra nóng nảy, cô ngược lại đứng dậy, trong tay vứt khối phỉ thúy kia, chợt cao chợt thấp, nhìn thấy tâm can Triệu Chân đều đang phát run, nghĩ thầm tiểu tổ tông này là không thiếu tiền hay là điên rồi, bảo bối này hơi không cẩn thận sẽ rơi hỏng.

Nhìn vẻ mặt thịt đau của Triệu Chân, Tống Diệp lại bình thản mở miệng, “Nếu chú Triệu không có ý hợp tác, vậy ba trăm ngàn thành giao đi.” Tiếng nói vang lên, màu xanh trong tay nhoáng lên, lại rơi chuẩn xác trên tay Triệu Chân.

Phân lượng nặng trĩu làm Triệu Chân trừng mắt, nhịn không được cầm phỉ thúy, “Ba trăm ngàn thành giao, cháu không hối hận?”

“Ừ, trả bằng tiền mặt, cháu không có thẻ.” Tống Diệp không sao cả gật đầu, hiển nhiên đánh mất ý niệm nhập cổ phần.

Nhưng cô biểu hiện càng nhẹ nhàng, Triệu Chân lại càng rối rắm, chênh lệch giá mấy trăm ngàn chói lọi, nếu biết chịu thiệt, vì sao còn muốn làm bút mua bán này, là không quan tâm tiền tài, hay là……

Như là xem thấu tâm tư của ông ta, Tống Diệp đi ở bên cạnh tủ kính trong tiệm, tùy ý nói: “Chú Triệu không cần hoài nghi, đồ vật đã ở trong tay chú, về sau cháu có đường tử tìm được hàng tốt, lại đến mua bán.”

Cái gì? Cô có phương pháp?

Hôm nay Triệu Chân thật sự là bị không ít kinh hách, vừa khui ra phỉ thúy quý hiếm, vừa bị thái độ bí hiểm nhỏ mà lanh của Tống Diệp lừa dối.

Chỉ là xem diễn xuất của cô, Triệu Chân ngược lại tin tưởng khối đá không phải thứ gọi là bảo vật gia truyền, hơn nữa cô xác thật có đường lấy được tài nguyên phỉ thúy tốt.

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay nắm phỉ thúy của ông bỗng nhiên trở nên nóng bỏng lên, trong lòng làm quyết định.

“Còn lại bốn trăm triệu, tôi lấy 30% cổ phần mặt tiền cửa hàng thế chấp cho cháu.”

Này liền ý nghĩa, Triệu Chân đồng ý hai người hợp tác.

Mà ông lại không có phát hiện, Tống Diệp đưa lưng về phía ông thưởng thức trang sức trong mắt hiện lên tia sáng.

Cô đương nhiên không có tài nguyên, dù là bảo vật gia truyền hay là mua bán kế tiếp, tất cả đều là thủ doạn lấy tới gạt Triệu Chân.Đối với Tống Diệp quen thuộc tâm lý tội phạm mà nói, đối phó thương nhân thành thật như Triệu Chân, là dễ như trở bàn tay. Đương nhiên, cô tất nhiên cũng không lo lắng đối phương lật lọng, thật sự có một ngày như vậy, cô sẽ làm đối phương kiến thức được, cái gì gọi là thế giới bi thảm.

Ba trăm ngàn vào tay, hợp đồng lại là đến ngày mai mới có thể làm ra, Tống Diệp vẫy vẫy tay, báo ngày mai lại qua đây xử lý, xoay người liền đi ra cửa hàng châu báu.

Chương 6: Ý tưởng gây dựng sự nghiệp (3)

Editor: May

Triệu Chân đứng ở trước cửa, nhìn thiếu nữ tùy tiện mang theo ba trăm ngàn tiền mặt trên đường cái, nhìn lại phỉ thúy trong tay, luôn cảm thấy bóng đêm quỷ mị, hết thảy đều tới có chút không quá chân thật.

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, đèn rực rỡ mới lên, mùa đông phương bắc ở ban đêm càng thêm lạnh băng.

Đi đến một chỗ ngoặt, Tống Diệp thuận tay ném ba trăm ngàn tiền mặt vào không gian, sờ sờ cái bụng xẹp lép, quyết định đi ăn no trước, khao một chút thân thể nhỏ chịu đủ tàn phá này.

Vẫn còn nhớ rõ đời trước vào tổ chức tiếp thu kiểm tra, cô mới biết được chính mình bỏ lỡ kỳ phát dục tốt nhất, dẫn tới chiều cao dừng lại ở 1 mét 65, lại tới lần nữa, cô không muốn kém người khác một bậc.

Ông trời cho cô sinh mệnh lần thứ hai, vậy cô liền phải ăn được, uống được, lăn lộn tốt!

Cuối cùng, cô bị mùi hương quán ăn khuya bên sông hấp dẫn đi qua, bởi vì mới vừa cử hành một buổi tiệc bắt cá trên mặt băng, có rất nhiều hải sản trên cửa hàng.

Tống Diệp một thân áo bông cũ nát màu xám vừa đứng ở cửa, chân mày bà chủ liền nhíu đến có thể kẹp chết ruồi bọ, bởi vì đúng là giờ ăn cơm cao điểm, trong tiệm kín người hết chỗ, bà không chút nghĩ ngợi phất tay đuổi người, “Đi đi đi, không có tiền đừng đứng ở cửa tiệm gây trở ngại tao buôn bán, không có cơm thừa canh cặn cho mày đâu.”

Lời này là không hề khách khí, âm lượng cũng là không hề giảm, khách tới gần cửa đưa mắt nhìn lại đây, tươi cười ở khóe miệng rất là trào phúng.

Tống Diệp cúi đầu nhìn bộ quần áo của mình, ừ…… xác thật có chút không xong, nhưng cô cũng không duỗi tay xin cơm, bà chủ này không khỏi quá xu lợi.“Tôm tươi xào, mực teppan, cá lư hấp, bún cua……” Cô giương mắt quét thực đơn bên trên, giọng nói trong trẻo không cao không thấp, vẫn rất rõ ràng trong tiếng ầm ĩ.

Chỉ là không chờ cô đọc xong, bà chủ kia đã sắc mặt hung dữ, không kiên nhẫn kêu la với cô, “Ôi chao, nói chính là mày đó, phá rối cái gì, còn không mau……” cút sang một bên.

Lời này còn chưa có xong, một tờ tiền đầu ông lão nhẹ nhàng bay đến trong tay bà ta, con số một trăm thành công chặn miệng bà ta, mà đối phương lấy tiền ra quá nhanh, bà ta một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp.

“Lại thêm một canh nghêu dưa chua, trước đưa tiền, sau lên đồ ăn, còn có vấn đề gì.” Tống Diệp nói xong câu đó, trực tiếp liền ngồi xuống cái bàn không có ai trong góc.

Mấy bàn gần cửa bỗng nhiên yên tĩnh, ai cũng không nghĩ tới cô gái nghèo kiết hủ lậu này vừa ra tay chính là một tờ đầu ông lão.

Bà chủ qua một lúc mới tay run lên, nuốt nước miếng, cảm thấy ánh mắt thiếu nữ mới vừa rồi nhìn ở trên người bà, lạnh đến có chút dọa người.

Lúc một bàn tiệc lớn hải sản đầy đủ phân lượng đặt tới trước mặt, bà chủ còn thối lại 60 đồng, thái độ đổi đi khinh thường vừa rồi, nhiều thêm vài phần khách khí.

Tống Diệp túy ý nhét 60 đồng trở lại trong túi, ngược lại không để ý phương thức kinh doanh con buôn của quán ăn khuya này, lúc này nội tâm cô chỉ là đang cảm khái vật giá rẻ, đổi thành mười lăm năm sau, một bữa cơm giá cả vụt vụt là có thể tăng gấp mười lần.

Làm lơ ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc kinh ngạc xung quanh, Tống Diệp tay năm tay mười, đôi đũa càn quét ở trên bàn, cho dù tốc độ mau, lại vẫn luôn đâu vào đấy, thậm chí cho người ta một loại cảm giác ưu nhã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK