• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Diệp đi ra toilet, thuận tay cuốn một quyển sách cắm ở vị trí tay cầm cửa, bình tĩnh xoay người, tiện tay ném xuống gáo gỗ trong tay. Đây là đồ múc nước có sẵn trong toilet không nghĩ tới sử dụng còn rất thuận tay, chỉ là vận động trong chốc lát như vậy, cô cảm giác cánh tay nhức mỏi, cảm khái sau khi trở về phải tăng cường rèn luyện mới được, sức lực và thân thủ như vậy, chênh lệch với kiếp trước quá nhiều.

Tuy rằng không muốn tiếp tục làm con rối sát thủ giết người, nhưng Tống Diệp biết rõ thói đời này hắc ám, chỉ có dựa vào chính mình mới là biện pháp tốt nhất.

Nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ, trên mặt vốn lạnh băng của Tống Diệp không nhịn được lộ ra một nụ cười.

Nếu để cô lại nắm giữ vận mệnh lần nữa, lần này, cô sẽ tuyệt đối không thỏa hiệp.

Giáo huấn xong ba người Đường Mỹ Linh, Tống Diệp cũng không có trở lại đội ngủ lớp 9/5, thứ nhất muốn cho Đường Mỹ Linh lại ở toilet hưởng thụ một thời gian, thứ hai là cô phát hiện chính mình đã bị theo dõi.

Từ khi tiếp nhận sống lại hoang đường này, Tống Diệp liền chú ý tới đến một đôi mắt từ chỗ tối, đời trước chính mình xuống xe lửa bị bắt đi, nghĩ đến cũng là bị để mắt tới từ lúc rơi lại một mình ở trên xe lửa.

Cô nghĩ nghĩ, lập tức làm quyết định, xoay người đi tới khoang xe ở giữa, nơi đó đang ngồi ba người, bọn họ đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nghe được tiếng bước chân, thoáng chốc ăn ý ngừng nói nhìn sang.

“Mấy chú, có thể để cháu ngồi một lát không?” Tống Diệp cúi đầu, tóc mái hơi dài gần như che khuất cả khuôn mặt gầy yếu, giọng nói ôn nhu tinh tế, thật giống như là động vật nhỏ bị kinh hách.

Gã đàn ông ở gần chỗ đường đi giương mắt đánh giá cô gái nhỏ trước mắt, trên mặt đột nhiên lộ ra tươi cười thân thiết, “Ngồi đi, em vẫn là một học sinh đi?”

“Dạ, cảm ơn.” Tống Diệp thấp giọng đáp lời, ôm cặp sách ngồi ở vị trí trống duy nhất trước mặt bốn người.Ba người đang ngồi làm bộ tùy ý nhìn phong cảnh, trên thực tế đều đang như có như không đánh giá Tống Diệp, cuối cùng ánh mắt gã trung niên đối diện hiện lên vẻ tính kế, “Em gái nhỏ, anh thấy sắc mặt em không được tốt, muốn uống nước hay không, vừa lúc anh cũng phải đi rót nước.” Nói xong, gã ta quơ quơ cái ly nhựa trong tay.

Tống Diệp cúi đầu, nhút nhát sợ sệt giống như do dự thật lâu mới gật đầu, “Vậy, cảm ơn chú.”

“Không cần không cần, ra bên ngoài, giúp đỡ nhau là nên làm, vậy phiền toái em nhìn đồ giúp anh trước, anh đi rồi sẽ trở lại rất nhanh.” Nói xong, gã ta cười tránh ra, còn đặc biệt hào phóng giao túi màu đen trên bàn cho Tống Diệp bảo quản.

Đây nếu đổi thành đứa bé khác, trải qua mọi người bài xích, dưới tình huống vừa lạnh vừa đói, có thể gặp người tốt bụng trợ giúp, đã sớm cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng ngồi ở trước mặt bọn họ chính là Tống Diệp, mười lăm năm trước cô chính là bị gã đàn ông này lừa bán, chịu đánh đập tàn nhẫn ở vùng núi hai năm, hóa thành tro cô cũng nhớ rõ người này.

Nhìn túi màu đen trước mặt dùng để lừa gạt tín nhiệm của Tống Diệp, ánh mắt cô chợt lóe, tương kế tựu kế, ôm chặt ở trước người, trên mặt làm bộ trông giữ, trên thực tế đôi tay đã sớm âm thầm vuốt ve phán đoán đồ trong đó.

Kiếp trước cô tiếp nhận rất nhiều huấn luyện tinh vi lại tàn khốc, một đôi tay đã sớm vô cùng linh hoạt mẫn cảm, cách một lớp vải bố mỏng manh do thám đồ này, quả thực là dễ dàng.

Chương 2: Xuất hiện dị năng (2)

Editor: May

Mà khi cô đưa tay đặt bên trên túi kia, một màn quỷ dị lại lập tức vọt vào trong đầu cô, mấy chục bao tiền và vật phẩm rải rác đều nhất nhất hiện ra ở trong đầu, vô cùng rõ ràng, thật giống như là tận mắt nhìn thấy.

"Em gái nhỏ, em làm sao vậy?" Người đàn ông cách vách thấy Tống Diệp cứng đờ không nhúc nhích, nghi hoặc hỏi cô, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu.

Cũng ngay tại lúc này, Tống Diệp nhanh chóng phản ứng lại, ôm chặt túi trước mặt, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Cháu không sao."

Vừa ứng phó theo dõi của đồng lõa bọn buôn người, một đôi tay của Tống Diệp nhanh chóng sờ qua mặt ngoài gói to, xác định trong đó quả thật là túi tiền và loại tồ tài đồ trang sức, trong lòng nhất thời khiếp sợ không thôi.

Vừa rồi cô chính là đụng tới mặt ngoài gói to, cũng không có đụng đến đồ thực chất gì, nhưng trước mắt lại có thể nhìn thấy rõ ràng túi tiền và đồ trang sức, có thể thấy cả kiểu dáng và màu sắc, thật giống như xuyên qua gói to, thấy được bên trong.

Suy nghĩ đến đây, trong lòng Tống Diệp giật mình, ngón tay không khỏi đụng đến bên trên túi xách của mình, hơi tập trung tinh thần, sách vở, khăn quàng đỏ và vị trí huy chương trường học lộn xộn bên trong, tất cả đều nhất nhất hiện ra ở trước mắt.

Cô xác định, đây không phải nằm mơ, cũng không phải ảo giác của mình, cô quả thật có thể thông qua ngón tay đụng vào, nhìn thấy nội dung bên trong vật thể.

Nhận thức này làm cô khiếp sợ, trái tim không ngừng kịch liệt nhảy lên, đồng thời lại là vui sướng, đã trải qua sống lại, không nghĩ tới trời cao còn bật hack cho mình.

Cảm giác có dị năng mới mẻ làm cho cô nóng lòng muốn thử, muốn tìm những vật khác thí nghiệm lực lượng của chính mình, nhưng nghĩ đến đây, cô lại khôi phục bình tĩnh.

Gói to trong ngực hiển nhiên là tang vật, những người này không chỉ có lừa bán người, còn làm hoạt động tiện tay dắt trộm dê.

Tống Diệp cúi đầu thăm dò thứ bên trong, trong lúc lơ đãng phát hiện một viên đá tròn căng ở tầng dưới chót của túi, xem hình dạng và tính chất, còn là một khối đá thô.Đang muốn thần không biết quỷ không hay lấy ra nhìn một cái, một đầu khác của đường đi lại truyền đến tiếng bước chân, gã đàn ông trung niên bưng nước đưa tới trước mặt Tống Diệp, khiến cho cô không thể không thu tay lại.

"Ha ha, cám ơn em dụng tâm giúp anh xem đồ như vậy." Gã đàn ông cười cầm đồ về, ánh mắt liếc nhìn hai người ngồi chung một cái, sau khi chiếm được câu trả lời vừa lòng, ánh mắt nhìn Tống Diệp sáng lên.

Dĩ vãng đều là lừa một ít phụ nữ già trung niên, bán không được bao nhiêu tiền, không nghĩ tới lúc này ngược lại nhặt được bảo bối, mười lăm sáu tuổi bán đến trong vùng núi là đáng tiền nhất, mấu chốt là đủ ngốc đủ nhát gan, sẽ không chọc ra chuyện.

Tống Diệp nương mái tóc che đậy, thu hết sắc mặt tính kế của những người này vào đáy mắt, trong lòng cười lạnh, trên mặt nói tiếng cảm ơn, chủ động trả lại gói to lại cho đối phương.

Ánh mắt xẹt qua chỗ khối đá, trong lòng không khỏi tiếc hận, nếu có thể nhìn thêm một chút thì tốt rồi…

Ý niệm này vừa chợt lóe qua trong đầu, giây tiếp theo, chuyện quỷ dị lại phát sinh. Chỉ thấy khối đá trong gói to màu đen kia lập tức bay về phía lòng bàn tay của cô, sau đó liền… biến mất!

Chương 2: Xuất hiện dị năng (3)

Editor: May

Tống Diệp sửng sốt, nhịn không được mở ra lòng bàn tay của mình, cũng không nhìn thấy cái gì, cho dù trong lòng bất ổn, còn chưa thể hiểu được, nhưng tình hình trước mắt lại không cho phép cô nghĩ nhiều, tiếp nhận ly nước của gã đàn ông, cô làm bộ ngửa đầu, uống từng chút, trên thực tế nước theo lòng bàn tay vào tay áo.

Trong nước bỏ thuốc ngủ, đây là kỹ xảo quen dùng của bọn buôn người, Tống Diệp sẽ không ngốc đến thật sự uống vào.

Đối diện mấy người gặp Tống Diệp nghe lời, trong mắt ý cười càng sâu .

Từng cái sân ga đi qua, nửa giờ sau, Tống Diệp đánh giá sắp đến trạm cuối, liền làm bộ thuốc ngủ phát tác dựa vào trên bàn.

“Em gái nhỏ, em gái nhỏ……” Gã trung niên đối diện gọi hai tiếng, sau khi xác định cô đã ngủ như chết, làm một dấu tay, thừa dịp hành khách đều đang ngủ, nhanh chóng chuyển dời Tống Diệp đến trong toilet toa xe, sau đó xoay người đi tìm con mồi khác.

Tống Diệp mở to mắt, phát hiện trong toilet còn có một cô gái khác, trên dưới 17-18 tuổi, đồng dạng trúng thuốc ngủ.

Bởi vì mùi hôi của toilet trên xe lửa rất khó ngửi, trên đường xe chạy rung lắc không ngừng, cho nên hiếm khi có người đi toilet trên xe lửa, đây cũng sẽ thuận tiện cho bọn buôn người.

Tống Diệp nghe bên ngoài không có động tĩnh, lập tức kéo ra một đoạn tay áo của mình, làm tóc rối loạn rồi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mở cửa xông ra ngoài, trực tiếp chạy đến vị trí đầu xe, bắt lấy nhân viên phục vụ phụ trách, vẻ mặt kinh hoảng nói: “Cứu mạng, có người muốn bắt chúng tôi, tôi còn có đồng bạn, bị bọn buôn người cột vào trong toilet.”

Trên xe lửa thình lình xảy ra một màn này kinh động hành khách, nhân viên phục vụ càng là kinh ngạc không thôi, gần như là lập tức tin tưởng đứa bé tuổi không lớn ở trước mặt này, duỗi tay móc ra gậy cảnh sát từ sau lưng, sắc mặt nghiêm túc nói một tiếng với mấy đồng nghiệp, “Đồng bạn của em ở nơi nào?”“Ở trong toilet toa xe thứ mười, đối phương tổng cộng có ba người, đều là người trung niên, một người trong đó để râu dê, một người trên mặt có vết sẹo của dao, một người là thuận tay trái, trên tay xách theo một cái túi màu đen, bên trong là công cụ gây án và tang vật.” Tống Diệp nhanh chóng báo ra vị trí và đặc thù của tội phạm, trật tự rõ ràng, làm người có thể xác nhận trước tiên.

Nhân viên phục vụ dặn dò Tống Diệp chờ ở tại chỗ, sau đó liền vội vàng rời đi, hoàn toàn là không có ý thức được một cô bé ở nông thôn vừa mới gặp kinh hách, tư duy lại rõ ràng như thế.

Niên đại này trị an tương đối hỗn loạn, cho nên thông thường xe lửa đều sẽ an bài hai ba cảnh sát công phu tương đối tốt làm nhân viên phục vụ, vì chính là phòng ngừa các sự kiện cướp bóc phát sinh.

Nhìn nhân viên phục vụ bắt lấy gậy cảnh sát đi xa, Tống Diệp nhân lúc mọi người xung quanh xem náo nhiệt, đứng dậy đi ở trên lối đi toa xe giường mềm, hiện tại cô có đủ thời gian có thể kiểm tra năng lực của mình.

Toa xe giường mềm có vẻ riêng tư hơn xe giường cứng nhiều, loại toa xe tương đối xa hoa này không chỉ là hai người một gian, hơn nữa có cửa phòng khép kín, không gian bên trong cũng rất rộng mở, đương nhiên, giá cả cũng là gấp giường cứng vài lần.

Tống Diệp giống như tùy ý đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK