Lúc này Tống Diệp không xu dính túi, cũng chỉ đành dựa vào hai chân đi về phía trước, bụng đói đi ba tiếng, tới trong thành rồi, cô đã sắc mặt trắng bệch, chỉ dựa vào lực ý chí để chống đỡ không té xỉu.
Đợi khi tìm được cửa hàng mặt tiền trang sức trong trí nhớ, lại phát hiện cửa hàng đã đóng cửa, tới gần lúc chạng vạng, cửa hàng đã sớm đóng cửa.
Tống Diệp nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời, đã không còn sức đi tiếp, cho nên ngồi ở bậc thang cửa tiệm nghỉ ngơi, trong tay cầm khối đá, nhẹ nhàng thở dài, con đường sống lại này, cũng chưa chắc dễ đi như vậy.
Lúc đang cảm khái, cách đó không xa đột nhiên lái tới một chiếc xe hơi màu đen, từ từ ngừng ở trước mặt Tống Diệp, cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra khuôn mặt ngay ngắn của người đàn ông, “Cô bé, cháu ngồi ở cửa hàng mặt tiền của tôi làm gì?”
Tống Diệp sửng sốt, ngẩng đầu thấy vẻ mặt ôn hòa của người đàn ông, lập tức đứng dậy liền đến trước xe, ôm khối đá kia, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn đến bán khối đá phỉ thúy này, trong nhà khó khăn, chỉ còn lại có khối đá này.”
Một cô gái cầm khối đá ra ngoài mua bán, chuyện này ít nhiều sẽ khiến người ngờ vực, cho nên Tống Diệp tìm một lý do, hơn nữa khuôn mặt gầy ốm tái nhợt, ngược lại thực sự có vài phần cảm giác cùng đường nghèo khó.
Người đàn ông kia vốn không có để ý, nhưng chờ khi nhìn thấy khối đá trên tay nhỏ, ánh mắt lại là sáng lên, mở cửa xe chủ động xuống dưới bắt chuyện với Tống Diệp, “Cô bé, thứ này là người nhà em kêu em cầm tới bán?”
“Ừ, ba mẹ kêu tôi mang lại đây, nói là cắt ra đồ bên trong liền có thể bán đi.” Tống Diệp giả vờ không hiểu, nhút nhát sợ sệt che chở khối đá trả lời.
Người đàn ông không có nghĩ nhiều, lập tức mở ra cửa hàng, tiếp đón Tống Diệp đi vào, “Tôi tên Triệu Chân, nếu không ngại có thể gọi tôi một tiếng chú, thứ này quý trọng, cháu cầm chắc, đợi lát nữa tôi chuẩn bị xong máy móc liền có thể cắt ra đồ vật bên trong.”
“Chú Triệu, cháu tên Tống Diệp.” Tống Diệp cũng tự giới thiệu, ngay sau đó ngồi chờ trên ghế, trong lúc đó, Triệu Chân còn rót nước trà, lấy bánh ngọt cho cô.“Đói bụng liền ăn trước một chút, cắt đá này tốn thời gian, phỏng chừng phải đợi một lát.” Cũng không có bởi vì Tống Diệp ăn mặc rách nát mà ghét bỏ khinh thường, hành động tri kỷ của Triệu Chân làm Tống Diệp có bước đầu phán đoán về tính cách ông ta.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng, đều phải xem nội dung bên trong khối đá kia.
Triệu Chân mặc một thân tây trang, ngồi ở phía trước máy cắt đá tự mình động thủ, cẩn thận cắt mặt ngoài vỏ cát đen, khối đá lớn cỡ bàn tay phải dùng hai mươi phút mài cắt cẩn thận tỉ mỉ, mới có thể thấy rõ được.
Cửa hàng châu báu của Triệu Chân cũng không nổi danh ở thành phố Vân, danh tiếng càng nhỏ, càng khó có thể có được tài nguyên tốt, hơn nữa tài chính không đua lại cửa hàng lớn, cửa hàng vẫn luôn dựa vào danh tiếng miễn cưỡng duy trì, ông đã từng vô số lần nghĩ tới đổi nghề khác, nhưng mỗi khi đối diện với những khối đá phỉ thúy này, trong lòng luôn là không nhịn được yêu thích và khát vọng tìm tòi nghiên cứu, giống như hiện tại, đối với một khối vỏ cát đen chất không được tốt lắm, ông cũng là cẩn thận che chở.
Nhưng ở giây phút, nhìn thấy màu xanh lục lộ ra kia, ông lại là khiếp sợ đến rốt cuộc nói không ra lời.