Chương 21: Vương Thiết Xuyên làm chứng (2)
Editor: May
Đứng ở góc độ một người trưởng thành, cô ta rất hiểu được làm sao chỉ lo thân mình.
Mà đám trẻ con này, nhiều nhất chính là gọi phụ huynh, không ảnh hưởng toàn cục.
Những tâm tư này đặt ở trước mặt những người khác chưa chắc có thể nhìn ra, nhưng cố tình ở trước mắt cô ta chính là Tống Diệp.
“Cô không phân xanh đỏ đen trắng xử phạt học sinh như thế, chẳng lẽ sẽ không sợ truyền ra ngoài bại hoại thanh danh đạo đức giáo viên sao?” Khuôn mặt Tống Diệp ở dưới ánh nắng mùa đông chiếu rọi, giống như đang nhiễm khí lạnh, mà lời nói ra, càng thêm là làm người không rét mà run.
“Cái gì?” Chủ nhiệm lớp ngây ngẩn cả người. Không phân xanh đỏ đen trắng? Bại hoại đạo đức giáo viên?
Mắt thấy núi lửa sắp bùng nổ, Tống Diệp lại vẫn bình tĩnh thong dong, “Em từ khi tiến vào phòng học đến ngồi xuống đều chưa từng chạm qua cái bàn của mình, bạn học cả lớp đều có thể làm chứng, keo cường lực này, không phải em bôi lên.”
Giọng nói của cô rất lớn, từng câu từng chữ quanh quẩn ở phòng học, tất cả mọi người nghe được rõ ràng.
Nhưng mà, ánh mắt chủ nhiệm lớp đảo qua, lúc dò hỏi, tất cả mọi người cúi thấp đầu xuống, trầm mặc không nói.
“Xem ra, không có người nguyện ý làm chứng cho Tống Diệp.” Chủ nhiệm lớp nâng mặt, lời nói giống như tiếc nuối, trên thực tế ánh mắt kia lại có chút vui sướng khi người gặp họa, “Tống Diệp, em nên kiểm điểm lại một ít hành vi của mình, không hợp tập thể thì thôi, hiện tại còn khi dễ bạn học, nói dối, tiếp tục như vậy, tương lai em còn có tiền đồ gì.”
Trong lòng Tống Diệp cười lạnh, không cho là đúng với loại giáo huấn đường hoàng này, ánh mắt đảo qua học sinh trong phòng học, ánh mắt bình tĩnh đến không mang theo buồn vui, nhưng lại không khỏi làm người cảm thấy không chịu nổi.
“Em!” Trong lúc cả lớp im lặng, một thân ảnh đột nhiên đứng lên, cùng với tiếng trả lời, ghế dựa rầm bị đụng ngã.
Tống Diệp giương mắt nhìn qua, là Vương Thiết Xuyên vừa mới bị Đường Mỹ Linh quát lớn.Tuy rằng thành tích Vương Thiết Xuyên không tốt, nhưng thân thể cao lớn, là học sinh chuyên thể thao, đại biểu môn thể dục, lúc này đứng ở chỗ đó, sắc mặt lại là trướng đến đỏ bừng, “Em có thể làm chứng cho Tống Diệp, keo cường lực không phải Tống Diệp bôi lên, là buổi sáng Trịnh Phượng bôi lên muốn chỉnh Tống Diệp.”
Vừa dứt lời hạ, một thân ảnh khác đứng vụt lên, Trịnh Phượng béo lùn chỉ vào Vương Thiết Xuyên ủy khuất chửi bậy, “Đồ lưu manh, mày nói hươu nói vượn, tao không có làm loại chuyện này, mày ngậm máu phun người!”
Vừa nghe đồ lưu manh, Vương Thiết Xuyên cũng tới lửa giận, vài bước tiến lên chặn Trịnh Phượng ở bàn học, khẩu khí hung ác, “Mày mẹ nó gọi thêm một câu thử xem.” Ba Vương Thiết Xuyên là xuất thân lưu manh, cho nên từ nhỏ anh ta cũng bị người xem thành lưu manh, nhận hết kỳ thị.
Trịnh Phượng bị bộ dáng của anh ta dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước, đụng vào bàn học, “A! Cô ơi, cậu ta muốn đánh người.”
“Dừng tay!” Chủ nhiệm lớp tức giận đến cổ họng đều sắp bốc hỏa, ngày đầu tiên khai giảng đã nháo thành như vậy, cô thật muốn đuổi toàn bộ đám học sinh hư không học vấn không nghề nghiệp này ra ngoài.
Bên kia Vương Thiết Xuyên mới vừa nâng tay lên, cổ tay đã bị bắt được, xúc cảm lạnh lẽo mềm mại làm thân thể anh ta cứng đờ, nghiêng đầu liền nhìn thấy Tống Diệp không biết đứng ở bên người anh ta từ khi nào, “Để tôi xử lý.”