Chương 52: Kiểm tra mập mờ (1)
Editor: May
“Anh làm cái gì, buông ra!” Tuy Tống Diệp lạnh lẽo kiêng kị, nhưng bị người khi dễ đến trên đầu cũng không có khả năng thờ ơ. Cô thử kéo kéo cổ tay, trên mặt yêu diễm phủ kín một tầng tức giận.
Tần Trạm rũ mắt nhìn xuống, vừa lúc có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Tống Diệp, rất trong veo rất non nớt, cho dù là tức giận cũng không tổn hao được vẻ xinh đẹp trên gương mặt kia của cô, một tay anh nắm cổ tay đối phương, chỉ dùng một chân đã giam cầm được thân thể mảnh khảnh của đối phương, vừa không làm đối phương đau, cũng tuyệt đối không cho người chạy thoát, thủ pháp chuyên nghiệp như vậy, làm Tống Diệp có một loại cảm giác vũ nhục trở thành cá chậu chim lồng.
Nhưng tức giận của cô cũng không có được đối phương trả lời, người đàn ông ngược lại là rơi ánh mắt xuống trên mặt cô, rõ ràng lại thong thả nói: “Góc độ quay chụp mỗi một bức ảnh của cô đều rất tốt, không có sai lầm, nếu đây không phải thiên phú, như vậy chính là đã được huấn luyện.”
Theo câu nghi ngờ này ra khỏi miệng, ở lúc nội tâm Tống Diệp khiếp sợ cùng với quan sát tỉ mỉ của Tần Trạm, lòng bàn tay hơi mang thô ráp cua người đàn ông đã theo lòng bàn tay của mình, sờ soạng qua từng ngón tay, cái loại cảm giác này làm người cực kỳ không thích ứng, nếu không phải biết đối phương là đang làm kiểm tra, Tống Diệp thực sự có loại ảo giác bị người đùa giỡn.
Nhưng loại đàn ông như Tần Trạm, sợ là cây vạn tuế vạn năm, cả đời đều không nở hoa được.
Kiếp trước cô rất có lòng tin với ngoại hình của mình, dù ngụy trang như thế nào, chỉ bằng gương mặt này sẽ thành công chạy thoát từ vô số hiểm cảnh, người có thể bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô đã bảo trì thanh tỉnh, chú ý quan sát sơ hở, cũng chỉ có cục đá này.
Tỉ mỉ kiểm tra một lần, Tần Trạm lại là không có phát hiện bất luận khác thường nào, làn da dưới lòng bàn tay rất mịn màng, đốt ngón tay non nớt nhẵn mịn, hẳn là một đôi tay đến vũ khí bình thường đều rất ít đụng vào.
“Vị tiên sinh này, kiểm tra đủ chưa?” Thấy hoài nghi trong ánh mắt anh đã rút đi, Tống Diệp mới lạnh giọng mở miệng, một tay đẩy đối phương ra, ngồi ngay ngắn sửa sang lại quần áo.
“Xin lỗi.” Tần Trạm thối lui thân thể, vẫn duy trì lễ phép xin lỗi, trong lòng lại có một loại cảm giác khác thường không vứt đi được.
Tống Diệp hừ lạnh một tiếng, dứt khoát ngồi ở chỗ kia không để ý tới người, trên thực tế giờ phút này trong lòng đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn. Ở trong mười phút ngắn ngủi, Tống Diệp đã nhận thức được đầy đủ sự lợi hại của người đàn ông này, dù là thân thủ hay là năng lực quan sát, đây tuyệt đối là người tài giỏi số một, cho dù là cô thời kỳ đỉnh ở kiếp trước gặp được Tần Trạm, cũng phải cẩn thận ứng đối.
Mà chính mình hiện tại, cô cảm thấy ngồi ở trước mặt đối phương còn tốt hơn lắc lư ở bên ngoài làm người hoài nghi.
Không khí bởi vì lần biến cố này mà lâm vào cục diện bế tắc, trong mơ hồ, Tống Diệp nghe được bên ngoài có âm thanh truyền tới, cùng với tiếng bước chân là tiếng phụ nữ cười nói, vô cùng rõ ràng.
“A? Chị họ Thiến Thiến, sao chị không đi khiêu vũ, không phải còn muốn biểu hiện một chút ở trước mặt Tần thiếu kia sao?” Giọng nữ non nớt vừa mở miệng đã khiến cho Tống Diệp cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng sau đó Tần thiếu trong miệng đối phương lại là làm cô sửng sốt.