Chương 20: Trở lại sân trường (1)
Editor: May
Tống Diệp nhìn phản ứng kích động giống như thằng nhóc mới lớn này của ông, trên mặt hiếm khi lộ ra tươi cười, “Trước mắt phỉ thúy mở ra sớm tiến hành gia công cho kịp, đưa vào thị trường, trước gom góp tài chính, mở rộng mặt tiền cửa hàng và mức độ nổi tiếng. Nếu có thích hợp tài nguyên mao liêu đến, nhớ rõ cho cháu biết. Mặt khác, chị Vân ở chỗ chú, còn phải làm phiền chú chiếu cố nhiều hơn, đã sắp khai giảng, qua một thời gian nữa cháu sẽ đi thăm chị ấy.”
“Được, không thành vấn đề, ta lập tức trở về làm ngay.” Triệu Chân gật đầu ghi nhớ từng chuyện, tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, cả người tràn ngập nhiệt tình.
Chỉ là trước khi đi, ông đặc biệt để lại cho Tống Diệp một cái di động, nói là không có thiết bị thông tin, tìm người rất phiền toái.
Tống Diệp tiếp nhận, thu dọn đồ vật liền trực tiếp đi bờ sông chạy bộ, thân thể đời này còn chưa trải qua rèn luyện, tuy rằng có dị năng hộ thân, nhưng đối đầu với kẻ địch giống như tổ chức, còn không đủ để địch nổi.
Mà ở trước khi chưa có thực lực cường đại, cô cần một thân phận ngụy trang, học sinh trung học còn chưa đủ, châu báu Ngọc Phúc mới là xác ngoài chân chính cô muốn sống nhờ.
Một tuần sau khi du lịch tốt nghiệp, chính là ngày khai giảng, làm học sinh lớp chín sắp gặp phải kỳ thi trung học mà nói, học tập là chuyện giành giật từng giây, cho nên khai giảng cũng muốn sớm hơn các khối lớp khác.
Xa cách mười lăm năm, lại mặc vào đồng phục trường lần nữa, nội tâm bình tĩnh lạnh băng của Tống Diệp không nhịn được nổi lên một chút dao động.
Đồng phục trắng tin hai màu xanh trắng, khăn quàng đỏ xinh đẹp, đep cặp sách đi ở trên đường phố rộng mở, nghe tiếng chuông xe đạp, tiếng các bạn học chào hỏi vui đùa ầm ĩ, mấy thứ này đối với Tống Diệp đã từng ở luyện ngục giết người, không chỉ một lần hoài niệm hồi tưởng lại, khát vọng tới, nhưng sau đó thời gian lâu rồi, tình cảm trở nên chết lặng, những thứ cảm xúc có thể có có thể không này cũng đã bị vứt bỏ.
Tống Diệp chưa từng nghĩ tới, cuộc đời mình sẽ có lại một lần cơ hội.Đi ở trên đường phố mùa đông thật dài, chân đạp lên lá rụng vang sột soạt, Tống Diệp đeo cặp sách, đi vào cánh cổng màu lam kia, đập vào mi mắt là các tòa nhà khu dạy học từng đường đen trắng nhỏ bé có vài phần cũ kỹ, lại làm người vô cớ cảm thấy quen thuộc.
“A, mau xem, đó là học sinh lớp nào, lớn lên thật là đẹp mắt.”
“Tôi cũng chưa thấy qua, là học sinh chuyển trường sao?”
Sớm ở trong nháy mắt Tống Diệp xuất hiện ở cổng lớn, phía sau liền có tốp năm tốp ba nữ học sinh tụ tập với nhau nhìn qua thảo luận. Khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ kia, cắt đi mái tóc dài, hiện ra ở trước mặt người đời, chú định là đồn đãi vớ vẩn không thể ngăn cản.
Chưa đến thời gian một tiếng, toàn bộ khối lớp 9 đều biết có một nam sinh diện mạo cực kỳ đẹp mắt vào lớp chín Tam Trung.
Dù là thân ở hoàn cảnh phức tạp áp lực cỡ nào, thiếu nam thiếu nữ tuổi hoa theo đuổi sự vật tốt đẹp vĩnh viễn là không có chừng mực.
Đời trước Tống Diệp là tự ti nhút nhát, đi đến nơi nào cũng là một người tàng hình, đây vẫn là lần đầu tiên trêu chọc tròng mắt ở trong sân trường như thế, lại không cách nào khiến cho cảm xúc của cô dao động.