“A, kỳ quái, sao lại không thấy rồi? Còn không tìm được nơi phát ra tín hiệu, người này đều tránh thoát được hệ thống phản trinh sát!” Vệ binh nhìn một trận ở trên máy tính, trợn mắt há hốc mồm tỏ vẻ không thể tin được.
Bên cửa sổ, Tần Trạm đứng dậy đi tới, một thân đồ tác chiến màu sắc khó phân biệt lão luyện phác họa ra vai rộng eo thon của anh, hai chân thẳng tắp bước chân trầm ổn, cả người tỏa ra khí thế kinh người.
Đốt ngón tay thon dài ấn ấn màn hình máy tính, cánh môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh lùng cứng rắn giống như bề ngoài vang lên nhàn nhạt, “Là hacker, tra một chút gần đây thành phố Vân phát sinh sự kiện trọng đại gì.”
“Vâng.” Nghe được hai chữ hacker, vệ binh kia đã sắc mặt nghiêm túc, nhanh chóng thao tác ở trên giao diện máy tính. Trước mắt hệ thống phòng hệ máy tính tiên tiến nhất trong nước đã nắm giữ ở trong tay bọn họ, nếu đối phương có thể dễ như trở bàn tay công phá hệ thống, vậy vô cùng có khả năng là thế lực ngoại cảnh.
Theo số liệu trên máy tính dần dần hiện lên, tiếng báo cáo rõ ràng của vệ binh leng keng hữu lực, “Thiếu tá, gần đây thành phố Vân ngoại trừ tin tức về một ít thôn dân, cũng chỉ có tin tức băng nhóm lừa bán thiếu nữ lẩn trốn bị truy nã mới được công bố ra, dấu vết trên hệ thống đã bị bao trùm hoàn toàn, thủ đoạn đối phương rất lão luyện.”
Tần Trạm không nói gì, thân ảnh cao lớn đứng ở trước cửa, giống như nuốt hết ánh mặt trời, sau một lúc lâu, mới tiếp tục nói: “Tra vụ án buôn bán người, tiếp tục quan sát hệ thống mạng thành phố Vân.”
“Vâng.” Vệ binh bên kia mới vừa đồng ý, Tần Trạm đã cất bước rời đi, cảm giác uy áp cường đại chợt rút lui, vệ binh kia chỉ cảm thấy ngực buông lỏng, cái trán đang không tự giác gian thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tần Trạm làm người đứng đầu nhân viên tác chiến đặc thù trong nước, tuổi còn trẻ đã tích lũy vô số quân công, hàng năm tiếp thu các loại nhiệm vụ bên ngoài. Lần này tới thành phố Vân cũng là vì điều tra vụ án buôn lậu súng ống, ở trong quá trình này, chỉ cần phát hiện bất luận dấu vết khả nghi gì cũng sẽ bị xếp vào phạm vi điều tra.Mà Tống Diệp vận khí không được tốt vừa mới lấy xong giấy thân phận, tâm tình rất tốt, hồn nhiên không biết chính mình trong lúc vô tình đã bị người theo dõi.
Hội đấu giá tổ chức ở đại sảnh trung tâm thị trường mao liêu, bên ngoài có rất nhiều mua bán mao liêu loại nhỏ, tuy rằng chất lượng không được tốt, nhưng thắng ở giá cả không đắt, rất nhiều người ngoài nghề đều thích nhặt của hời, thử thời vận ở chỗ này.
Tống Diệp cũng là lần đầu đi vào thị trường mao liêu loại lớn này.
Toàn bộ hội trường hiện ra bố cục hình tròn, trong đại sảnh bố trí rộng mở, mơ hồ có thể thấy được một ít khối mao liêu lớn, mà cả một vòng bên ngoài đều là sạp nhỏ, có khối đá cũng có loại đánh cuộc phỉ thúy mở một nửa, còn có một ít hàng mỹ nghệ phỉ thúy.
Triệu Chân không có hứng thú với những mặt hàng ngoài nghề này, thương lượng trước với Tống Diệp thời gian gặp mặt, chính mình đi đăng ký thông tin bán đấu giá trước. Mà Tống Diệp lại vòng quanh bên ngoài, đi dạo một chút, xem người khác ra giá trả giá, thăm dò giá thị trường, thẳng đến tới trước một sạp đá nguyên khối, cô mới thật sự dừng bước.