Chương 32: Báo thù (1)
Editor: May
Lái xe suốt đêm chạy về thành phố Vân, cô ở lúc sáng sớm bật radio ô tô, quả nhiên nghe được bên trong đang ở thông báo tin tức phạm nhân trong ngục giam thành phố Lâm bị người cướp đi.
Tống Diệp không nhịn được có chút ác liệt nghĩ, bàn tay to ý đồ bắt giữ được cô kia khi nghe thấy tin tức này, đến tột cùng sẽ là một biểu tình thế nào.
Sáng sớm Triệu Chân đuổi tới châu báu Ngọc Phúc, nhìn thấy ô tô ngừng ở bên cạnh đường cái dơ đến không thành bộ dáng, lại nhìn Tống Diệp phong trần mệt mỏi đang uống sữa đậu nành ở ven đường, mày đều rối rắm thành một đoàn, “Tống Diệp, cháu đây sẽ không phải là lái xe chạy một đêm đi?”
Tống Diệp bên kia gật đầu, uống cạn một ngụm sữa đậu nành cuối cùng, xua tan lạnh lẽo cả người, giương mắt nhìn về phía trong cửa hàng, “Chị Vân tỉnh chưa?”
“Ừ, tỉnh thì tỉnh rồi.” Nhắc tới Vân Hoa, Triệu Chân đã là phiền muộn lại là buồn rầu hơn, “Ngày hôm qua sau khi cháu đi liền tỉnh, cũng không có táo bạo phát cuồng, chỉ là vẫn luôn ngẩn người, cũng không ăn cái gì. Tống Diệp, ta biết cháu có bản lĩnh có chủ ý, nhưng bệnh này không dễ trị, chúng ta vẫn là đi bệnh viện đi.” Cho dù Tống Diệp rất có đầu óc thương nghiệp, lại bình tĩnh thong dong, nhưng chung quy cô cũng chỉ là một đứa bé mười lăm tuổi.
Nhưng trong xương Tống Diệp là một người cố chấp, lãnh tình như cô, đối đãi Vân Hoa lại là có một loại tình cảm nói không nên lời, “Cháu mang theo chị ấy ra ngoài một chuyến.”
“Tống Diệp…… Aizz, được rồi.” Triệu Chân bất đắc dĩ, nhìn bóng dáng mảnh khảnh cửa thiếu nữ, thở dài một hơi.
Vân Hoa cảm thấy cuộc đời này của mình đã đi xong rồi, ở mấy năm sống trong hầm không thấy ánh mặt trời kia, sinh mệnh của cô đã hoàn toàn khô mục, biến thành một cái xác không hồn. Cho dù rời đi nơi đó, cô cũng luôn có thể nhớ rõ những hồi ức dơ bẩn đó, những mùi chua thúi hủ bại đó, chỉ có dựa vào đau đớn và mùi máu tươi mới có thể hòa tan.
Chỉ là, ở ngay lúc bị Tống Diệp phát hiện kia, cô cảm thấy chính mình sai rồi.
Cô lãng phí cơ hội chạy trốn trong mưa bom bão đạn, quá không nên, nhưng tồn tại, thật sự là quá thống khổ.Sau khi tỉnh lại, cô vẫn luôn tự hỏi, chính mình nên đi nơi nào…… Thẳng đến ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp, người tới kéo cửa ra, mang theo một thân khí lạnh trắng đêm đi đến bên cạnh cô.
“…… Tống Diệp……” Cô há miệng thở dốc, môi rạn nứt đã lâu chưa ăn cơm khàn khàn gọi ra một cái tên.
“Đứng dậy, đi theo em.” Tống Diệp cũng không thèm nhìn tới sắc mặt suy yếu của cô ấy, túm cổ tay của cô ấy kéo người xuống từ trên giường, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm không có khách, trong tiệm chỉ có nhân viên đang quét dọn vệ sinh, mới vừa nghe thấy động tĩnh trên lầu, giương mắt nhìn lên, liền thấy Tống Diệp lạnh mặt, kéo Vân Hoa đầu tóc rối tung đi xuống lầu, cũng mặc kệ đối phương còn đi chân trần, kéo tới bên cạnh xe liền đưa người lên xe.
Nhìn ô tô bay nhanh rời đi, Triệu Chân bên cạnh cau mày, vẫy vẫy tay với nhân viên tò mò trong tiệm, “Hôm nay cho Vân Hoa nghỉ một ngày, đều làm việc đi thôi.” Thật ra trong lòng ông rất lo lắng, loại trạng thái tinh thần như Vân Hoa hiển nhiên không thể lại chịu kích thích, mà Tống Diệp hành sự bá đạo, lại là mười lăm tuổi, tuổi tác xúc động, nếu là gây ra chuyện thì sẽ không xong. Nhưng cố tình tính tình Tống Diệp ngoan cố, ai cũng kéo không nhúc nhích, ông cũng là bất lực.