Chương 19: Thay trời hành đạo (2)
Editor: May
Còn nữa, sát thủ chỉ xuống tay với đàn ông, rất có khả năng là báo thù cho thiếu nữ bị hại, thay trời hành đạo……
“Thay trời hành đạo……” Nhẹ nhàng lặp lại bốn chữ này, con ngươi mơ hồ không rõ của Tần Trạm lộ ra chút ánh sáng nhạt, thú vị.
Vụ án thôn xóm hơn trăm năm bí ẩn trong khe núi bị quét sạch trong một đêm, căn cứ bọn buôn người lộ ra mặt nước, tạo thành oanh động thật lớn khắp các tỉnh thành, báo chí truyền thông tranh nhau đưa tin, liên tục một tuần đầu đề trang báo đều đang chú ý sự tình tiến triển.
Mà người chủ đạo chuyện này Tống Diệp đã mang Vân Hoa về thành phố Vân, sau khi dàn xếp ở châu báu Ngọc Phúc, cô liên tục ba ngày không chợp mắt hung hăng ngủ một giấc dài ở khách sạn, thẳng đến tiếng gõ cửa cốc cốc cốc mới đánh thức được cô.
Mở mắt nhìn bầu trời đã tối xuống ở bên ngoài, cô xoa xoa đầu tóc và cánh tay, đứng dậy đi mở cửa.
Triệu Chân đứng ở ngoài cửa, bộ dáng lòng nóng như lửa đốt, vừa thấy được Tống Diệp còn buồn ngủ, cũng là bất chấp ngượng ngùng, vội vàng vào phòng đóng cửa, khẩu khí kích động nói: “Tống Diệp, mao liêu mang về hai ngày trước, chú đều mở ra rồi.”
Vừa nghe việc này, Tống Diệp cũng liền đoán được ông muốn nói gì.
Quả nhiên, ngay sau đó, Triệu Chân nắm chặt đôi tay, gương mặt phiếm hồng, giọng nói không khắc chế được đều đang run lên, “Mang về năm khối mao liêu, tất cả đều xuất hiện ngọc, chủng loại đều không tồi, cháu đưa ra ngoài hai trăm ngàn, ít nhất tăng gấp một trăm lần.”
“Dạ.” Tống Diệp cầm cái ly uống nước, so sánh với Triệu Chân nói đến kích động nước miếng bay tứ tung, phản ứng của cô quả thực là lãnh đạm đến khiến người giận sôi, cuối cùng còn nhàn nhạt hỏi lại, “Cho nên thế nào?”
Bị lãnh đạm này kích thích, một lòng nhiệt huyết của Triệu Chân cũng dần dần làm lạnh, cả người hơi có vẻdo dự, “Tống Diệp, cái kia, chú không biết cháu nhìn đá như thế nào, nhưng chú biết, cháu có bản lĩnh này. Lời cháu nói lúc trước, ta suy nghĩ thật lâu. So với để Châu báu Ngọc Phúc suy bại ở trong tay ta, không bằng giao cho cháu, cháu mới là người có thể phát triển nó lớn mạnh.”Tống Diệp buông cái ly, không có mong muốn trung mừng rỡ như điên, chỉ là cong cong khóe miệng, vươn tay trắng nhỏ mảnh mai, “Vậy quyết định như vậy đi, hợp tác vui sướng.”
“Hợp tác…… Vui sướng?” Triệu Chân mới vừa nắm lấy tay cô, đã sửng sốt, nghi hoặc nói: “Cửa hàng đã giao cho cháu, cháu không đuổi ta đi sao?” Từ xưa đến nay đều là một núi không chứa hai hổ, Triệu Chân cho rằng sau khi Tống Diệp mua châu báu Ngọc Phúc khẳng định không thể lưu ông, nhưng mà……
“Chú Triệu hiểu lầm, cháu mua châu báu Ngọc Phúc, cũng không xung đột với để chú tiếp tục làm cửa hàng trưởng,. Tuổi cháu còn nhỏ, còn có việc học chưa hoàn thành, chuyện trên cửa hàng mặt tiền, chú quen thuộc hơn cháu. Chúng ta có thể liên thủ, cùng nhau làm lớn cửa hàng mặt tiền, chú thấy thế nào?”
Thế nào? Đối mặt lời mời như vậy, còn có thể thế nào? Triệu Chân kích động liên tục gật đầu, “Được, ta làm nhân viên cho cháu, cùng nhau làm lớn châu báu Ngọc Phúc, có ánh mắt của cháu, chúng ta khẳng định sẽ thành công.”
Ông thích phỉ thúy, mở cửa hàng cũng đều là vì nghiên cứu phỉ thúy, hiện giờ có thể đi theo Tống Diệp, chứng kiến càng nhiều phỉ thúy truyền kỳ hiện thế, ông tự nhiên là ngàn lần nguyện ý.