Ánh mắt Đào Anh Thy hơi trầm xuống, đứng dậy nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
“Được được được, đừng để ngài Hải Minh chờ lâu!” Đào Hải Trạch không giữ cô lại.
Sau khi Đào Anh Thy đi, nếu không phải người đang bị thương thì chắc chắn Đào Hải Trạch sẽ mừng đến nhảy dựng lên!
Chờ ông ta lấy được một nửa khu Tây Nam đi, nhiều đó cũng đủ để áp chế nhà họ Xa!
Sau đó ông ta sẽ từng bước cướp hết tất cả mọi thứ của nhà họ Xa vào tay! Còn về phần người nhà họ Xa, cút! Đào Anh Thy hơi không yên lòng, lúc đi qua khúc quanh không chú ý người bên cạnh cũng đi ra nên đụng trúng vào. “A! Xin lỗi…” Đào Anh Thy cầm thuốc bị mình đụng rớt xuống đất lên, vừa muốn đưa lại thì sửng sốt một chút.
Tư Viễn Hằng và cô bốn mắt nhìn nhau.
Đào Anh Thy cúi đầu nhìn thuốc trong tay mình, là thuốc giảm đau…
Hơi kinh ngạc, anh ta uống thuốc giảm đau? “Cầm đủ chưa?” Giọng Tư Viễn Hằng vang lên.
Đào Anh Thy ngẩng đầu, trả thuốc lại cho anh ta, hỏi: “Đây là… thuốc của anh?”
“Cần phải hỏi nữa sao?” Sắc mặt Tư Viễn Hằng hơi trầm xuống, nhìn cô.
“Bởi vì lần trước ói ra máu sao? Chưa khỏi sao?” Đào
Anh Thy không thể không hỏi một câu, dù sao lần đó là do cô nên Tư Viễn Hằng mới ói ra máu.. Tư Viễn Hằng không nói chuyện, quay người rời đi. Im lặng không nói tức là thừa nhận, trong lòng Đào
Anh Thy bây giờ như ngũ vị tạp trần.
Quay đầu nhìn về bóng người đó, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hoảng hốt chạy vội lên, nắm lấy tay Tư Viễn Hằng!
Tư Viễn Hằng run lên, nhìn cô, rồi nhìn cánh tay nhỏ trắng nõn đang nắm lấy tay mình, hơi nhíu mày,
Đào Anh Thy vội vàng buông tay ra: “Có… có thể đi ra ngoài bằng cửa khác hay không?”
“Tại sao?”
“À ừ… Tư Hải Minh đang ở bên ngoài.” “Bệnh viện là của anh ta mở?” “… Không phải.” Đào Anh Thy xấu hổ.
Nhưng cô cũng hết cách! Cô nhất định phải chạy tới xem hành vi dị thường của Đào Hải Trạch ngay lúc này, lại nhìn thấy Tư Viễn Hằng từ bệnh viện đi ra!
Không phải do cô tự mình đa tình! Vấn đề là tâm tư và tính chiếm hữu của Tư Hải Minh quá kinh khủng!
“Nếu không phải thì anh đi đâu là chuyện của anh!” Tư Viễn Hằng muốn đi.
Tay lại bị níu lại nữa.
Tư Viễn Hằng không kiên nhẫn nhìn cô.
Đào Anh Thy miễn cưỡng cười nói: “Làm ơn! Đừng đi ra từ chỗ này? A? Tôi… tôi cũng khó xử lắm…”
“Vậy thì có liên quan gì tới anh?”
Đào Anh Thy mím môi, đương nhiên cô biết là không có quan hệ gì! Nhưng là…
“Anh không biết đường khác, dẫn đường đi.” Tư Viễn Hằng lạnh lùng nói.
Đây là… đồng ý? “Anh không biết đường sao?” Đào Anh Thy hỏi.
“Ý của em là muốn anh tự tìm đường đi?” Tư Viên Hằng hất tay của cô ra, làm bộ bỏ đi. “Được được được, tôi dẫn đường tôi dẫn đường!” Đào Anh Thy chịu thua!
Nếu không phải cô sợ bị Tư Hải Minh nhìn thấy thì cô cũng không muốn dây dưa với Tư Viễn Hằng làm gì!
Tìm một con đường khác đi.
Đào Anh Thy cũng không quen thuộc với địa hình chỗ này!
Vừa tìm đường vừa đi! Tạm thời cách xa cửa lớn trước đã! Càng xa càng tốt!
Cô không hề để ý tới ánh mắt của Tư Viễn Hằng đi ở phía sau vẫn luôn nhìn cô chăm chằm.
Đào Anh Thy thấy kỳ quái là tại sao Tư Viễn Hằng lại không hỏi tại sao cô lại có mặt ở trong bệnh viện? Cũng đúng, chuyện này có gì mà hỏi! Hai người cũng đâu có thân thiết gì với nhau! Nhưng cô vừa mới nghĩ như vậy thì nghe Tư Viễn Hằng hỏi…