Đào Anh Thy nghe xong, trong lòng đầy tức giận, chỉ kết thân với Tư Hải Minh mới có thể làm được việc hay sao?
Hiện tại, cơ thể của cô vẫn còn đau nhức, chúng luôn nhắc nhở cô, hành động của Tư Hải Minh giống như một con đã thú vậy!
Cho dù Liêu Ninh có nói như thế nào đi nữa thì Đào Anh Thy cũng sẽ không bao giờ có ý định sẽ đi cầu xin anh, một chút cũng không!
“Con nói rồi mà, chuyện của nhà họ Tư không liên quan gì đến con cả, con cũng không thế làm gì được đâu, không cản tìm con làm gì nữa. Con quay trở lại đài truyền hình đây... Nói xong, Đào Anh Thy đẩy cửa đi ra ngoài.
Thái độ của Liêu Ninh thay đối ngay lập tức, trong nháy mắt trở lên kiên quyết hơn: “Mẹ đã cố gảng hết sức để giúp anh che giấu sự thật răng con có sáu đứa con với Tư Hải Minh rồi mà. Tại sao sau khi ở bên Tư Hải Minh rồi con lại trở nên nhân tâm như vậy hả?”
Đào Anh Thy tay vân để trên tay nằm cửa, quay lại nhìn bà ta, không dám tin, nói: “Mẹ đang uy hiếp con sao?”
Liêu Ninh thu lại tầm mắt, không nhìn cô, nói: "Nếu con muốn nghĩ như vậy, thì mẹ cũng không còn cách nào khác. Mẹ chỉ muốn nói, Anh Thy à, chúng ta cùng đứng trên một thuyền, chúng ta nên giúp đỡ nhau, không nên chỉ khoanh tay đứng nhìn như vậy...”
Đào Anh Thy không thể nghe nổi những lời bà ta vừa nói.
Liêu Ninh thực sự lấy sáu bé con ra để đe dọa cô.
Hết sức rõ ràng rằng nếu như cô không giúp, bà ta sẽ nói sự thật cho Tư Hải Minh biết.
Cho dù bà ta không biết sáu bé con chính là con của Tư Hải Minh, nhưng bà ta cũng nên biết rằng với bản tính của Tư Hải Minh, anh sẽ không để cho cô được sống yên ổn!
Đây là điều mà một người mẹ có thể nói ra sao?
Chỉ vì vinh hoa phú quý của bản thân mình sao?
“Hy vọng con có thể hiếu cho nôi khố của mẹ qua những gì mẹ vừa nói” Liêu Ninh nói: “Mẹ cũng không còn cách nào khác. Chuyện đơn giản như vậy mà con cũng không giúp mẹ."
Đào Anh Thy không biết nói gì, tự cười nhạo bản thân: “Mẹ thật sự là mẹ của con sao! Trước kia mẹ vì vinh hoa phú quý mà từ bỏ con, con cũng không thèm quan tâm nữa, hiện tại mẹ lại có thế lợi dụng con vì vinh hoa phú quý, hoàn toàn không quan tâm đến nổi khổ của con”
“Con chính là máu mủ do mẹ sinh ra, mẹ có thế làm hại con sao? Đây chỉ là một việc đơn gián thôi mà. Con không thể nói vài câu tốt đẹp cho mẹ trước mặt Tư Hải Minh sao? Mẹ có làm gì khiến con khó xử sao? Chính con mới khiến mẹ phải khó xử đấy!”
Đào Anh Thy nhẫn nhịn, không muốn tiếp tục nói chuyện với bà ta nữa, nếu như đã bất đồng quan điếm thì cả hai không thế nói chuyện với nhau được nữa.
Cô ném tẩm thẻ xuống, đấy cửa bước xuống xe.
Khi bước về phía đài truyền hình, giọng nói của Liêu Ninh từ phía sau truyền đến: “Anh Thy, mẹ sẽ chờ tin vui của con đấy!”
Đào Anh Thy bước đi, không hề dừng lại.
Tin vui?
Tin vui chính là muốn cô làm vật tế sao?
Làm sao cô có thể đứng trước mặt Tư Hải Minh cầu xin cho họ được? Nếu cầu xin có thế thay đối thái độ của Tư Hải Minh, thì cô lại phải chịu kết cục như bầy giờ sao?
Rốt cuộc Liêu Ninh nghĩ cái gì vậy?
Thực sự cho rằng phụ nữ có thể thay đổi được mọi thứ của đàn ông sao?
Người khác thì cô không rõ nhưng Tư Hải Minh thì tuyệt đối không thể nào! Không người phụ nữ nào có thể kiếm soát được Tư Hải Minh cải
Những gì Liêu Ninh nói ra khiến cô quá thất vọng, khiến tâm trạng của cô vô cùng chán nản.
Cảm giác bị chính mẹ của mình lợi dụng là như thể này sao?
Rốt cuộc thì cô cũng có thể hiểu được rồi...
Vì nhà họ Tư mà nói những lời hay ý đẹp, ở trước mặt Tư Hải Minh cầu xin tha thứ, cô ngàn lần không muốn.
Nhưng mà, nếu như cỏ không làm như vậy, khiến cho Liêu Ninh mất hết tất cả, không biết bà ta sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Cho nên cô chỉ có thể đi cầu xin Tư Hải Minh thôi sao?
Đào Anh Thy cho rằng, Tư Hải Minh cũng đang đợi cô cầu xin mình! Anh đã bố trí xong cái bây này, rồi chờ cô sa lưới.