Hô hấp của Đào Anh Thy cứng lại, sợ hãi mà đối diện với đôi mắt đen lạnh lẽo và tàn ác, nhìn khỏng thấu anh ta muốn làm gì.
"Muốn đốt nó? Hả?"
"Không có, không có. Tôi thật sự không cố ý, cho dù cho tôi một trăm lá gan thì tôi cũng không dám”
Đào Anh Thy cầu xin tha thứ nói: "Ngài Hải Minh, nếu không tôi đi pha cốc cà phê cho anh. Anh làm việc khác? Ví dụ như đánh câu?"
"Tôi quả thực muốn làm chuyện khác nhưng không phải là đánh cầu"
"Hả?"
Đào Anh Thy bị ném vào phòng.
"A!" Đào Anh Thy theo không kịp nhịp bước chân dài của anh. Cô lảo đảo vài bước còn chưa đứng vững liền bị một tay của Tư Hải Minh mang theo ném trên sô pha: "Aaa..."
Cô ngã xuống, mắt nổ đom đóm, vừa định đứng dậy thì bóng đen đè qua, hàm dưới siết chặt bị Tư Hải Minh nắm cứng đờ.
"Nếu nằm xuống thì đừng nghĩ đứng lên "
Thần kinh của Đào Anh Thy căng thẳng, mỗi lời người độc tài này nói ra đều không thể trái lời.
"Cho nên ngài Hải Minh là chọn ở trên ghế sô pha?“
"Rất kỳ quái sao?"
Đào Anh Thy mím mim môi, là không kỳ quái. Khi đó lúc ở biệt thự Minh Uyển đã làm qua rồi.
Chuyện này cũng coi như là may mắn đi. Ít nhất không phải ở biệt thự Minh Uyến, bằng không lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì không thế đoán trước.
Chỉ là cô cũng không thể để cho Tư Hải Minh được toại nguyện mong muốn, liền phản kháng mà quay mặt ra, đẩy tay đang tàn phá bừa bãi của Tư Hải Minh ra.
"Anh buông ra, tôi hôm nay không có tâm tình gì... hừ." Còn chưa nói xong thì mặt của cô lần nữa bị bóp lại:
"Anh..."
"Làm người phụ nữ của tôi, đây chính là giác ngộ của cô? Tôi còn phải nhìn tâm trạng của cô? Hả?" Tư Hải Minh nhìn gần cô, hận không thể trực tiếp đem cô cần nuốt.
"Tôi không phải...' Đào Anh Thy vẫn còn giãy dụa.
Mà tay của Tư Hải Minh dùng sức nảm mặt cô đè xuống, đầu của Đào Anh Thy không thể động đậy.
"Đừng!"
"Trước kia có phải là tôi quá địu dàng với cô rồi không? Hả?"
Đào Anh Thy giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, dịu đàng? Lúc đó anh ta không dịu dàng, sợ không phải sẽ bị anh ta trực tiếp giết chết?
"Tôi nói thật được không? Tôi sợ mang thai. Anh biết vì sao tôi lại đau bụng kinh không? Chính là uống thuốc tránh thai gây ra đó."
Con ngươi đen thâm trầm của Tư Hải Minh bất ngờ với lời của cô nói, sảng giọng mà nhìn chảm chăm cô và mang theo áp bức không thể lường được:
"Không phải nói cả đời không có thai sao? Cô có biết đùa giỡn với tôi kết cục sao không?"
"Bác sĩ nói là không thể mang thai nhưng cũng đã nói không phải chắc chắn. Tôi lo xác suất nhỏ kia”
"Trước đó vì sao không nói cho tôi biết?" con ngươi đen của Tư Hải Minh híp lại, sảc bén mà nguy hiếm.
"Tôi nói thì anh sẽ dùng biệp pháp bảo vệ sao? Tôi là con gái của Liêu Ninh, anh sẽ không quan tâm sống chết của tôi. Tôi cho rắng anh muốn tôi hai lần sẽ mất đi hưng thú, ai biết anh lại liên tục muốn chứ. Không có kết thúc." Đào Anh Thy vừa căm giận vừa ủy khuất.
Con ngươi đen của Tư Hải Minh tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm cô, tay siết chăt: "Còn có chuyện gì tôi không biết nữa không? Hả?"
"Tôi có thể có chuyện gì anh không biết? Với địa vị của anh ở thành phố, quyền thế của anh ngập trời mà tôi lại đang năm dưới tay anh. Tôi cho dù có chuyện gì cũng không thể xoay chuyến. Anh thấy đấy" Đào Anh Thy nói xong, tay trằng nõn liền chầm chậm mà di chuyển, sờ lên cánh tay của Tư Hải Minh.
Tay của Tư Hải Minh run rấy, sức lực tay nằm dưới cảm của Đào Anh Thy cũng không kìm lại được mà dịu đi. Con ngươi đen không biến sắc mà khóa chặt người ở dưới.
Đào Anh Thy đem tay của Tư Hải Minh kéo xuống, động tác rất chậm giống như là sợ kinh động dã thú ngủ say. Trái tim cô bị siết chặt.
Sau khi thành công kéo được tay của anh ta xuống, Đào Anh Thy chống khuýu tay nâng nứa người lên. Môi đỏ tươi cúa cô ở bên môi mỏng của Tư Hải Minh thở ra như hương hoa lan.
"Bác sĩ quả thật là đã nói với tôi cả đời tôi sẽ không có thai. Tôi hỏi cô ấy không có chút cơ hội nào sao? Cô ấy nói trừ khi có kỳ tích. Nhưng sau khi lên giường với anh tôi cảm thấy ngài Hải Minh dũng mãnh như vậy chắc chắn là thuốc tốt cho bệnh vô sinh...”