Anh Thy thì trong lòng thấy bất an, chẳng lẽ anh
nhìn trúng cô bé này rồi?
Cô ta vội nói: “Anh Hải Minh, chúng ta đi vào.
“Ừm”
Đào Anh Thy đứng ở lối đi nhỏ, lúc Tư Hải
Minh đi qua, cả người cứng đờ, khí thế xẹt qua
người khiến cô không khỏi có chút run rẩy, hô hấp
như muốn ngừng lại.
Từ Hải Minh vừa đi qua, Đào Anh Thy lập tức
quay người, mặt hướng về phía cửa, sau đó cứng
=._ :
ngất đi ra ngoài
Sau khi ra khỏi cửa thì nhanh chóng phi nước
đại, chạy nhanh cho tới khi không nhìn thấy nhà
hàng cao cấp kia nữa thì mới dùng lại
Cô ôm lấy trái tim đang đập thình thịch trong
lồng ngực, may mà Tư Hải Minh không phát hiện ra cô.
Đã nói là cút tới nơi anh không nhìn thấy mà
nhanh như vậy đã gặp lại, Tư Hải Minh không
nghiền cô thành tro mới là lạ ấy.
Nhà hàng kia cho dù không từ chối thì cô
cũng không dám đi làm, Tư Hải Minh thường đi
ăn ở đây, đụng phải cũng không tốt.
Thì ra cái người phụ nữ dữ dẫn đó lại có quen
biết với Tư Hải Minh, xem ra quan hệ cũng không
tệ lắm. Nhất là người phụ nữ kia, ánh mắt nhìn Tư
Hải Minh vui sướng như đang nhìn người mình thích vậy.
Tư Hải Minh cũng không từ chối mà còn ăn
cơm với nhau.
Trong phòng ăn, giọng nói dịu dàng của Võ Ái
Nhí vang lên: “Đã lâu rồi không tới đây ăn cơm,
anh Hải Minh, anh có tới chưa?”
“Chưa
Trong lòng Võ Ái Nhi càng vui vẻ hơn: “Đồ ăn
của nhà hàng này ngon lắm, lần sau chúng ta lại đến nhé?”
“Em là ngôi sao lớn, không bận à?” Tư Hải
Minh lấy thuốc lá ra, bật bật lửa tách một tiếng,
châm thuốc lá lên.
“Gần đây khá rảnh.”
Võ Ái Nhi nhìn dáng vẻ châm lửa, tư thế hút
thuốc của Tư Hải Minh tỏa ra sức quyến rũ vô.
cùng, khiến cho tim cô đập rộn lên.
Mẹ của Tư Hải Minh khi còn sống rất thích Võ
Ái Nhị, khi đó cô còn nhỏ, hai nhà mặc dù môn
đăng hộ đối nhưng nhà họ Võ lại có lòng với cao,
chỉ hi vọng tìm được gia đình nào có quyền thế và
giàu có hơn, cho nên vẫn còn ốm ờ, chưa đồng ý
hay từ chối gì.
Sau khi Tư Hải Minh rời khỏi nhà họ Tư, nhà
họ Võ và nhà họ Tư cũng ít qua lại
Cho đến khi tập đoàn Vương Tân đột ngột
mọc lên, quyền thế bao trùm cả thành phố, nhà
họ Võ mới không kịp chờ đợi muốn có được hôn
sự này. Biết Tư Hải Minh và nhà họ Tư không hợp.
nhau thì lại càng thể hiện lòng trung thành đứng
về phía Tư Hải Minh
“Anh Hải Minh, em nghe nói anh đi tiệc sinh
nhật của nhà họ Tư?” Võ Ái Nhi chần chừ một lúc rồi hỏi.
Tư Hải Minh không trả lời, trên mặt lộ vẻ
không quan tâm.
“Em còn nghe nói, người phụ nữ kia có một
đứa con gái, cũng tới? Đúng là không biết xấu hổ,
muốn đưa cả nhà dọn đến nhà họ Tư chắc?
Tuesday chính là Tuesday, không biết con của bà
ta có giống tính bà ta không nữa..” Võ Ái Nhi nhìn
thấy cặp mắt đáng sợ như chim ưng của Tư Hải
Minh thì lập tức ngậm miệng.
Tư Hải Minh lạnh lùng thu lại ánh mắt, bầu
không khí quanh người cũng thay đổi, anh ấn đầu
thuốc lá vào trong gạt tàn, đứng lên nói: “Anh còn có việc”
Nói xong thì đi
“Anh…” Võ Ái Nhi hoảng hốt đứng lên, nhưng
Tư Hải Minh đi ra khỏi phòng bao cũng không
thèm quay đầu lại, cô ta tức đến giâm chân
Cô ta nói sai gì sao? Đã đồng ý ăn cơm với
nhau rồi, thế mà nói đi là đi.
Võ Ái Nhi bực bội ngồi xuống, sợ là không thể
nhắc tới bên kia, nhưng là cô ta đang nói giúp
anh, đang đứng về phía anh mà.
Còn nghĩ, nói như vậy khiến Tư Hải Minh vui
vẻ, cô ta liền thừa cơ nhắc tới chuyện hai nhà liên hôn.
Cô ta cũng sắp ba mươi rồi, trong nhà kiêng
dè quyền thế của Tư Hải Minh không dám nói, chỉ
có thể bảo cô ta tự lực, hạnh phúc của mình thì
phải tranh thủ, đây cũng không có gì đáng trách.
Bây giờ quyền thế của Tư Hải Minh vừa khiến
người ta e sợ, vừa tràn ngập sức hấp dẫn, ai mà
không muốn trèo cao chứ? Chỉ cần gá cho Tư Hải
Minh thì sẽ trở thành người phụ nữ có tiền có
quyền, tôn quý nhất của thành phố này, có được
vị trí mà không biết bao nhiêu người phụ nữ mỏi
mắt chờ mong.
Võ Ái Nhi lại cảm thấy, vị trí mợ Tư này, ai
cũng đừng hòng tranh với cô ta!