Tư Hải Minh không quan tâm đến dáng vẻ không nỡ của Đào Anh Thy, quay người đi vào sảnh lớn, ra lệnh: “Tiễn bọn họ đi”
Đào Anh Thy tỉnh táo lại, vội vàng kéo cánh tay anh: “Anh Hải Minh, anh sẽ đối tốt với bọn nhỏ chứ? Nếu không anh cũng sẽ không cần bọn nhỏ như vậy, đúng không?”
Cô không yên tâm, vẫn lo lắng muốn biết câu trả lời của Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh quay đầu lại, ánh mắt đen sắc bén đáng sợ: “Đây không phải là chuyện mà cô nên quan tâm đến”
Nói xong, hất Đào Anh Thy ra, bỏ thẳng đi.
Đào Anh Thy nhìn theo bóng lưng cao lớn vững vàng đó, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Vệ sĩ lái xe đến: “Cô Thy, mời.”
Đào Anh Thy và đi Hà bị vệ sĩ lái xe đưa về khu chung cư mà họ sống lúc trước.
Lẽ nào những người xung quanh đều biết cô bỏ trốn rồi sao?
Đào Anh Thy có cơ hội rời đi, nhưng cuối cùng khi cô đấu trs đấu dũng với Tư Hải Minh, cô vẫn bại dưới quyền lực ngút trời của Tư Hải Minh. Mở ra xem có đồng nghiệp ở đài truyên hình, có Tư Hải Minh, Liêu Ninh, và nhất là của Tư Viễn Hằng.
Gọi điện thoại cho cô giống như điên vậy. Thời gian cả ngày cả đêm.
Đào Anh Thy nhìn vào số điện thoại của Tư Viên Hằng, những con số đó đã khắc sâu vào tim cô rồi. Quen thuộc và thân thiết, còn có cảm giác tồn tại hơn của Liêu Ninh.
Nhưng cô không gọi lại.
Ninh Uyễn.
Khi vừa đi vào chung cư, màn đêm bao trùm xuống, giống như tâm trạng lúc này của Đào Anh Thy, không thế trấn định được.
Di Hà đi bên cạnh nhìn Đào Anh Thy vẫn luôn im lặng, nói: “Thy à, cô thật sự chuẩn bị từ bỏ quyền nuôi dưỡng bọn nhỏ như vậy sao? Cô nỡ sao? Cậu ta còn không cho cô gặp mặt. Thật sự là quá đáng rồi, dù sao thì cô cũng là mẹ của bọn trẻ mà”
“Bọn nhỏ có thể để cho Tư Hải Minh nuôi, nhưng không cho tôi gặp mặt bọn nhỏ thì không thể nào” Đào Anh Thy ngẩng đầu, nhìn mặt trăng trong bầu trời đêm, trong lòng mang theo kiên định.
Sao cô có thể bị Tư Hải Minh đánh ngã được chứ?
Tuyệt đối không được.
Trở về phòng, cuối cùng Đào Anh Thy cũng mở điện thoại.
Tin nhắn bên trong không ngừng kêu lên, ding đìng ding, chắc có hai mấy cuộc gọi và tin nhắn.
Sáu đứa nhỏ bị đưa vào sánh lớn, chơi một lúc, lần đầu tiên sáu đứa nhỏ thấy căn phòng lớn như vậy, tràn đầy tò mò. Đi dạo xung quanh tiện thể đi vào phòng.
Sáu đứa nhỏ dễ thương, mỗi bé một phòng, có sáu phòng, nhưng bây giờ bọn nhỏ vẫn còn nhỏ, còn vừa đến một nơi xa lạ, nhất thời không thích hợp để tách ra.
Sau khi vào phòng, người giúp việc nữ tằm cho bọn nhỏ.
Người giúp việc nữ tảm cho sáu đứa nhỏ, vừa tắm, trong lòng thiếu nữa lại vừa không ngừng mọc ra bong bóng hồng.
Dễ thương quá, dễ thương quá, dễ thương chết mất thôi.
Tắm xong thì lên giường, mặt bộ đồ ngủ đáng yêu vừa mới mua.
Bào Điển nhìn từ đầu đến cuối, nghĩ xem cần mua những đồ gì cho những cô cậu chủ nhỏ này.
Sáu đứa nhỏ đang ngồi tròn vo trên giường, bức ảnh này thật là vỏ cùng dễ thương.
Bào Điến nhìn thấy vậy, nở nụ cười của mẹ hiền.
Đây là gen của anh Hải Minh, trước khi bị sự đáng yêu của bọn nhỏ làm cho mờ mắt, thì phải chú ý đến thân phận tôn quý của bọn nhỏ.
Lúc này sáu đứa nhỏ dường như mới phản ứng lại.
“Mẹ đâu? Cháu không thấy mẹ đâu cá.” Bảo Nam hỏi.
“Cháu muốn ngủ cùng mẹ” Bảo Vỹ nói.
“Cháu muốn mẹ” Bảo Long.
“Mẹ ơi..” Bảo My sắp khóc rồi.
“Mẹ ơi mẹ ơi” Bảo Hân nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn lại, tức giận.
“Ừm..” Bảo An cúi đầu xuống.
Bào Điển vội nói: “Mẹ có chuyện phải đi gấp, các cô các cậu ngủ trước đi, được không?”
“Không được”
Bảo Nam duỏi ngón tay nhỏ đầy thịt của mình ra, chỉ vào Bào Điến giống như súng, tức giận giậm một chân xuống giường: “Trả mẹ lại cho bọn cháu”
“Trả mẹ đây” Bảo Vỹ đứng dậy, hai tay chống nạnh, trừng Bào Điển.