Mục lục
Một thai 6 tiểu bảo bảo – Tổng tài daddy bị tra tấn (full) – Đào Anh Thy – Tư Hải Minh – Tác giả: Châu Lan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như người khác hỏi câu này, mẹ không

thấy sao cả, nhưng con là con gái ruột của mẹ, sao

lại hỏi như thế chứ? Vợ trước của Tư Lệnh Sơn mắc.

bệnh trầm cảm rồi tự sát, sau khi vợ trước của Tư

Lệnh Sơn qua đời, mẹ mới quen ông ấy. Người

ngoài hâm mộ, ghen tị, nói mẹ là kẻ thứ ba, có ai

biết nỗi khổ trong lòng mẹ chứ?”

Đào Anh Thy thầm nghĩ, hoá ra là thế?

Vậy thì không thể trách mẹ cô.

Cô rất rõ hệ quả mà những lời đồn đại mang

tới, sẽ khiến người ta vô cùng áp lực

“Cho dù không có mẹ thì cũng sẽ có những

người phụ nữ khác thôi. Lúc đó Tư Lệnh Sơn còn

trẻ khoẻ, sao không thể tái hôn chứ? Chỉ là mẹ con

xui xẻo, đứng trên họng súng mà thôi” Liêu Ninh


bất đắc dĩ thở dài.

“Chí là lời đồn đại, mẹ đừng để ý”

Liêu Ninh nhìn cô, giúp cô vén tóc qua tai, vui vẻ nói: “

có người quan tâm mẹ, yêu thương mẹ, mấy

lời đồn đại kia không đáng là gì”

Đào Anh Thy không đáp lại. Mẹ cô gả và nhà họ

Tư, chắc chản phía sau sự vẻ vang sẽ phải chịu rất

nhiều khuất nhục.

“Tới đây, thử bộ lễ phục này xem” Liêu Ninh kéo

tay cô qua.

‘Đào Anh Thy vào phòng thứ đồ. Trên người cô

đang mặc đồng phục tiêu chuẩn của nhân viên văn

phòng là váy công sở và áo sơ mi trắng, nhưng sau

khi bước ra khỏi phòng thử đồ, lại khiến người ta phải trầm trồ.

Liêu Ninh cũng ngạc nhiên vui vẻ tiến lê

gái mẹ thật đẹp”

Nhân viên bán hàng cũng nói: “Đúng vậy! Cô

mặc bộ đồ này rất đẹp, giống như tiên nữ giáng trân”

Liêu Ninh nhìn cô bán hàng bằng thái độ không vui: “



có biết nói chuyện không thế? Ý cô là bộ đồ

này đẹp hơn con gái tôi

Nhân viên bán hàng vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi,

tôi không có ý này.”

“Mở mắt nói nhám, làm bán hàng cái gì chứ?”

Liêu Ninh chất vấn.

‘Đào Anh Thy rất lúng túng, vội vàng nói: “Cái

này được không ạ?”

“Thích không?” Liêu Ninh đối diện với con gái,

lại lộ ra vẻ tươi cười

“Vâng” Đào Anh Thy chỉ muốn mua nhanh thôi.

“Thứ thêm mấy bộ nữa đi”

“.” Đào Anh Thy.

Mua lễ phục xong lại mua trang sức, hai tiếng

sau mới mua xong.

Đào Anh Thy không thể không khâm phục khả

năng đi shopping của Liêu Ninh, trước kia cô cũng

đi shopping, nhưng không giỏi như bà ta.

Lúc trở về, Liêu Ninh muốn đưa cô về, nhưng

‘Đào Anh Thy kiên quyết tự mình về.

Liêu Ninh cũng không ép cô, bất đắc dĩ gọi một

chiếc xe cho cô về.

Đào Anh Thy nhìn túi lớn túi nhỏ ở ghế sau, cô

hơi căng não.

Cô không ngờ Liêu Ninh lại mua cho cô nhiều

như vậy.

Mà đều là đồ đắt tiền cô mua không nổi nữa.

Chí là tới dự tiệc sinh nhật của Tư Lệnh Sơn

thôi, phải ăn mặc kiểu đó sao?

Liêu Ninh còn nói sẽ tới đón cô, hỏi cô đang ở

đâu, nhưng Đào Anh Thy không dám nói

Một khi biết cô ở đâu thì bé con sẽ bị lộ mất

Trên tờ í lịch ở công ty, cô không ghỉ địa chỉ



nhà để đề phòng chuyện ngoài ý muốn.

Dù sao con cũng là bí mật của riêng cô, cô

không muốn ai biết hết

May mà cô không ghi địa chỉ. Nhưng không

ngờ Tư Minh Hải lại là người nắm quyền tập đoàn

‘Vương Tân, là cấp trên của cô.

Ngày hôm sau, khách sạn sang trọng nhất thủ

đô được bao hết để tổ chức tiệc sinh nhật cho Tư Lệnh Sơn.

Từ bên ngoài đã có thể thấy được cảnh tượng

náo nhiệt trong đại sảnh phía sau lớp thuỷ tỉnh, nào

là âu phục, giày da, rồi quần là áo lượt

Gần bảy giờ, Đào Anh Thy mới bước xuống khỏi

xe taxi, váy dài lộ vai nhạt màu, tóc làm xoăn tự

nhiên, đơn giản nhưng xinh đẹp thanh lịch, giống

như một đá quý sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm.

Liêu Ninh từ trong đi ra nhìn thấy cô, vẫy tay gọi

Đào Anh Thy đi tới, Liêu Ninh nói: “Sao tới muộn vây?”

Đào Anh Thy đâu dám nói mình bởi vì không.

thể nào từ chối ánh mắt tha thiết chờ mong của bé

con được, nên mới ở cạnh bé tới giờ chứ?

Cô mượn cơ tăng cá, nói sẽ về sớm.

“Đi thôi, mau vào trong”

Mời vào phòng tiệc, cô đã cảm giác được rất

nhiều ánh mắt nhìn mình.

Đào Anh Thy cố gắng để mình thả lỏng.

Cô đi thắng đến trước mặt Tư Lệnh Sơn: “Chúc,

chúc chú sinh nhật vui vẻ.”

Tư Lệnh Sơn cười lớn: “Cảm ơn cháu! Thấy

cháu tới, chú rất vui”

Đào Anh Thy cười, không lên tiếng, ánh mắt


chuyến qua Tư Viễn Hãng đứng cách đó không xa.


Anh ta mặc một bộ âu phục kẻ sọc tối màu, tôn


lên vóc dáng cao lớn. Anh ta đang tự vào quầy bar,


nhìn cô chấm chẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK