Chương 691:
Cô biết đó không phải là tình yêu.
Vì vậy, cô không đau, cũng không buồn, cho dù cô kết hôn với Bộ Dực Thành cũng là can tâm tình nguyện chứ không phải bị ép buộc.
“Em buông bỏ anh ta sao?” Dực Thành hỏi.
An Chỉ Nguyệt cười: “Em còn chưa từng cầm lấy sao có thể gọi là buông bỏ.”.
Bộ Dực Thành hài lòng, mím môi cười.
Cảm thấy vô cùng thoải mái.
Còn chưa nói gì thêm đã cảm thấy hạnh phúc không thể giải thích được.
Xe trở về biệt thự.
Hai người không nói gì thêm, trở về phòng của mình.
An Chỉ Nguyệt đang thu dọn quần áo trong sự vui mừng khôn xiết.
Trong vài ngày sau đó, Bộ Dực Thành bận làm thủ tục cho cô xuất ngoại.
An Chỉ Nguyệt bận rộn với việc học bổ túc ngoại ngữ.
Sau khi Doãn Nhược Thi bị quy án, Bộ gia cũng không gây rắc rối thêm cho cô nữa, cha mẹ cũng đã gọi cho cô và nói những lời tử tế.
Vốn trong lòng đã có một sự ngắn cách, không còn quan hệ, dù vẫn còn thì cũng khó mà hàn gắn lại như xưa.
An Chỉ Nguyệt không hận cha mẹ mình, nhưng cô không còn yêu họ như trước nữa.
Một tháng sau.
Tịch Quốc.
An Chỉ Nguyệt vừa xuống máy bay trông rất mệt mỏi, cô cùng Bộ Dực Thành đến đất nước xa lạ này.
Lạc Thập Thất chịu trách nhiệm mang các túi hành lý lớn và nhỏ.
Chiếc xe hạng thương gia đã đưa cô đến ngôi nhà của Bộ Dực Thành.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy rất ấm áp khi lần đầu tiên bước chân vào ngôi nhà này.
Biệt thự gỗ ba tầng có những khu vườn nhỏ độc lập, đặc biệt tinh tế.
Trang trí trong trong nhà không quá xa hoa nhưng sang trọng, ấm áp và độc đáo.
Có người giúp việc trong nhà vừa bước vào đã kính cẩn chào hỏi: “Chào cô chủ, cậu chủ.”
An Chỉ Nguyệt cũng lễ phép cúi đầu chào lại cô.
Lạc Thập Thất chuyển hành lý đến phòng khách, Bộ Dực Thành cũng giúp việc đó, khi thùng hành lý cuối cùng được mang vào, Bộ Dực Thành nói: “Chuyển tất cả những hành lý này đến phòng ngủ chính.”
An Chỉ Nguyệt sửng sốt và lo lắng.
Nhìn lại anh, trong lòng vừa hoảng vừa phát cuống.
Chuyển tất cả hành lý đến phòng ngủ chính?
Định ngủ chung sao?
Cô lo lắng không nói nên lời, tuy có chút ngại ngùng nhưng hai người đã là vợ chồng rồi, ngủ chung phòng là chuyện bình thường.
“Vâng.” Người giúp việc lập tức đáp, xách hành lý lên lầu.
Lạc Thập Thất cũng giúp mang hành lý theo.
Bộ Dực Thành đến bên An Chỉ Nguyệt, cởi áo khoác của mình và đưa cho cô: “Em đang mệt mỏi sau khi trên máy bay quá lâu. Nghỉ ngơi trước đã. Anh sẽ sắp xếp những việc còn lại.”
An Chỉ Nguyệt nhận lấy áo liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm quyến rũ của anh, trên mặt đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp gật đầu: “Vâng.”
Bộ Dực Thành có chút tò mò, chỉ là nhận lấy áo khoác sao cô cũng đỏ mặt được?
Trong lòng anh vui mừng khôn xiết, vừa cười vừa xoay người mang hành lý lên lầu.