Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu - Bạch Nhược Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 564:

 

“Cái này … ” Trần Tinh khó xử.

 

Lúc này, từ ngoài cổng sắt lớn vang lên tiếng xe của quân đội.

 

Mọi người nghe thấy, ba đứa nhỏ lại càng vui mừng, mỗi lần nghe được âm thanh này có nghĩa là ba ba về nhà. Vứt đồ chơi trong tay, chúng bò ra khỏi tấm thảm trắng như một cuộc đua, tranh nhau bò ra cửa.

 

Triệu Toa Na và Bạch Nhược Hi cũng đứng dậy, và Trần Tĩnh nhìn theo những đứa trẻ ra cửa.

 

Xe quân sự chạy vào biệt thự, dừng ở một khoảng trống trước cửa.

 

A Lương và Tinh Thần xuống xe, Kiều Huyền Thạc mở cửa bước xuống, từ xa đã nhìn thấy ba bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang tới.

 

Nhưng không giống như mọi khi, không phải Bạch Nhược Hi đưa đứa trẻ đến chào mà là mẹ Trần Tĩnh của anh.

 

Anh bước đến chỗ ba đứa trẻ, cúi xuống ôm chúng, cánh tay mạnh mẽ dễ dàng bế chúng lên.

 

“Baba Baba …”

 

Ba đứa trẻ bập bẹ gọi Baba, với đôi tay nhỏ bé ôm lấy đầu và cổ của ba mình.

 

“Mẹ của con đâu? Mẹ con ở đâu?”

 

Câu đầu tiên của Kiều Huyền Thạc là hỏi mẹ của tụi nhỏ, ở phía sau Tinh Thần cùng A Lương đã quá quen với điều này trên khuôn mặt kiên quyết và nghiêm túc luôn nở một nụ cười của bà thím.

 

Trần Tĩnh cười và bước tới: “Con về rồi sao?”

 

Kiều Huyền Thạc cười dịu dàng: “

 

Vâng mẹ, con đã về.”

 

“Vừa trở về đã chỉ biết tìm vợ mà không để ý ba đứa nhỏ vui mừng khi nhìn thấy ba nó về a. ”Trần Tĩnh nói nó một cách nhẹ nhàng và không mang theo trách móc.

 

Kiều Huyền Thạc xấu hổ cười nhẹ, nhưng vẫn hỏi: “Nhược Hi ở đâu ạ?”

 

Trần Tĩnh hạ giọng trách mắng: “Sao con lại mời cô Triệu về nhà? Có chuyện gì mà không tiện nói chuyện bên ngoài hoặc qua điện thoại? “

 

Kiều Huyền Thạc nhíu mày nhìn sân cỏ trong vườn.

 

Lúc này, anh nhìn thấy Bạch Nhược Hi đang lặng lẽ thu dọn đồ chơi và thảm, còn Triệu Toa Na thì lại cười rạng rỡ, nhìn về phía anh một cách trìu mến.

 

Ánh mắt anh chỉ tập trung vào mỗi Bạch Nhược Hi, Triệu Toa Na chạy tới, dịu dàng, cười nhẹ chào hỏi: “Huyền Thạc , đã lâu không gặp.”

 

“Đã lâu không gặp.” Kiều Huyền Thạc lễ phép chào hỏi và trao đứa nhỏ trong tay cho bảo mẫu cùng Trần Tĩnh, mắt anh vẫn luôn dán chặt vào Bạch Nhược Hi ở phía xa.

 

Đứa bé dường như muốn ôm lấy Kiều Huyền Thạc như không muốn bỏ: “Baba… Baba …”

 

“Nào tới đây, bà nội đưa các con về nhà tắm rửa sạch sẽ, đi nào …” Trần Tĩnh vừa dỗ vừa đi về phía cửa, cùng bảo mẫu bế hai đứa nhỏ.

 

Kiều Huyền Thạc liếc nhìn Triệu Toa Na và nhàn nhạt nói: “Sao cô lại ở đây?”

 

”Khi tôi gửi tin nhắn cho anh thì tôi đã đến trước cửa nhà anh rồi. Anh nói rằng anh sẽ về nhà ngay nên tôi ở đây chờ anh.”Triệu Toa Na cười lễ phép, nhướng mày nhìn anh: “Anh bây giờ đã kết hôn rồi, có phải là bạn tốt cũng xa lánh không?”

 

“Tôi không có ý đó, cô đợi chút”.

 

Kiều Huyền Thạc lơ đãng, sau khi nói xong, anh lập tức đi qua cô, đi về phía Bạch Nhược Hi.

 

Ngay lúc Bạch Nhược Hi đang đưa tay nhặt món đồ chơi cuối cùng, đột nhiên có một bàn tay to vươn ra nhặt mất.

 

Kiều Huyền Thạc ngồi xổm, khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn Bạch Nhược Hi, Bạch Nhược Hi chậm rãi ngẩng đầu, đối diện đôi mắt sâu đẹp của anh.

 

“Anh đã không về nhà ba ngày rồi.

 

Em sẽ không chào đón khi anh trở về sao?” Anh khẽ thì thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK