Chương 509
Hách Nguyệt giật mình, bất động nhìn lửa hận trong đôi mắt Lam Tuyết, cơ thể anh cứng đờ, ánh mắt sâu thẳm của cô ẩn chứa một nỗi buồn vô cùng ảm đạm.
“Mẹ tôi chết rồi, bà ấy đã tự sát…”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hách Nguyệt nắm lấy vai Lam Tuyết, nhìn vẻ mặt đau khổ khóc lóc của cô, lo lắng hỏi: “Em nói mẹ tôi đến bệnh viện tìm mẹ em? “.
Lam Tuyết bực tức đẩy Hách Nguyệt ra, ném điện thoại cho anh rồi hét lên: “Video ở đây. Tự xem đi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kì một ai trong Hách gia.”
“Đừng hòng mơ tưởng cướp đi con gái tôi. ” Dứt lời, Lam Tuyết lập tức đứng lên, lau nước mắt, xoay người bước lên lầu hai.
Hách Nguyệt cầm điện thoại lên, mở thư viện, xem video mới nhất.
Nhìn thấy mẹ mình nói với một bệnh nhân nằm liệt nhiều năm với một trái tim yếu ớt, nói ra những điều về con gái của mình khiến bà ấy không thể chịu đựng được.
Bà ấy nắm chặt tay, mạch máu lộ ra, đôi mắt hiện lên những tia đỏ, ứa nước mắt.
“Em đi đâu?” Hách Nguyệt để điện thoại xuống, đi tới trước mặt Lam Tuyết, nắm lấy tay cô kéo đến trước mặt anh: “Bây giờ đã muộn rồi.”
“Buông ra.” Lam Tuyết hất tay anh ra, xoay người bước đến tủ lấy quần áo ra, Hách Nguyệt bực bội đỡ trán, hít một hơi dài, tim như bóp nghẹt muốn phát điên lên, giọng khàn khàn buồn bã: “Hai con ngủ rồi, em bỏ đi vào đêm khuya như vậy, các con sẽ không được an toàn.”
“Sáng mai tôi sẽ rời đi.” Lam Tuyết nghe thấy nhắc đến con thì lập tức bình tĩnh lại, đối mặt với Hách Nguyệt, gằn từng chữ: “Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho các người, cho dù có chết tôi cũng không để các người cướp con tôi. “
Hách Nguyệt ngồi xuống giường, hai tay ôm trán, cúi xuống, cùi chỏ đặt lên đùi, hai vai như đè nặng xuống.
“Em thấy vui là tốt rồi. Hiện tại tôi cũng mệt rồi, quá mệt rồi, không muốn ép buộc, không muốn giành lấy. Dù là con hay em, tôi cũng không muốn giành nữa…”
“Thật ra, tôi so với em càng hận bố mẹ mình hơn, nhưng họ đã sinh ra và nuôi nấng tôi, tôi không thể giúp em báo thù, cũng không thể giúp em được gì… “
Lam Tuyết cắn chặt môi dưới gần như sắp chảy máu, đôi mắt đỏ hoe, cô như chết lặng, buồn bã nhìn ra ngoài ban công, nhìn bầu trời đêm đen, lòng cô chùng xuống và bối rối, cô cảm thấy suy nghĩ của Hách Nguyệt khác hẳn với trước.
Anh của hiện tại càng ngày càng sa sút, cảm xúc có vẻ bi quan, lời nói lúc nào cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Em sẽ cưới Đặng Khẳng chứ?” Hách Nguyệt hỏi.
Lam Tuyết không chút do dự quay lại: “Nếu cần thiết, tôi sẽ gả cho anh ta.”
“Ừm.” Hách Nguyệt đứng lên đi ra cửa, nhàn nhạt nói: “Thực xin lỗi, em nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai tôi sẽ đưa em và con đến nhà Đặng Khẳng. “
Nói xong anh đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, hai mắt anh đẫm lệ nhìn lên trần nhà, nhưng lại nở một nụ cười thê lương còn khó nhìn hơn là khóc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lam Tuyết đột ngột quay người lại, nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, trên mặt nước mắt lăn dài Tâm trạng lúc này thật sự hỗn độn.
Đáng ghét, cô có thể lừa gạt được người khác, nhưng không thể lừa gạt được chính mình, cô vẫn còn tình cảm với người đàn ông này.
Mối tình đầu khó quên nhất, dù người đàn ông này có tồi tệ hay cặn bã như thế nào thì đó cũng là mối tình đầu của cô và cũng là người đàn ông duy nhất của cô. Nói không có tình cảm gì chính là dối trá.
Tuy nhiên, lý trí đã mách bảo cô rằng Hách Nguyệt là một kẻ khốn nạn, một tên cặn bã, không phải là người cô nên yêu.
Thay quần áo xong, Lam Tuyết ngã xuống giường vùi trong chăn bật khóc.