Chương 519:
Đêm khuya đường xá xe cộ thưa thớt, ánh đèn nê ông lấp lánh chói mắt, đèn đường ấm áp chiếu rọi lên cửa sổ xe, bên trong xe không khí vô cùng nóng bức và ngột ngạt, Lam Tuyết cảm thấy căng thẳng vô cùng, bầu không khí trở nên gượng gạo, nhưng cô cố gắng phá vỡ sự im lặng giữa hai người: “Anh muốn ra nước ngoài sao?”
Hách Nguyệt vẫn nghiêm túc lái xe, giọng nói ấm áp thì thào một câu: “Không phải Tôi, mà là chúng ta.”
“. . .” Lam Tuyết bối rối, kinh ngạc nhìn phía sau lưng anh.
Hách Nguyệt sợ cô sẽ không đồng ý, vội vàng giải thích : “Tôi để Huyền Thạc cứu em ra ngoài, đây chỉ là kế sách tạm thời, em trước kia đúng là có làm một chút chuyện phạm pháp, nếu truy cứu, cho dù không nghiêm trọng, hình phạt vẫn có thể là một, hai năm tù. Ba mẹ tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua em, cho dù tôi có thể chứng minh em không tống tiền, nhưng tôi cũng không dám chắc bọn họ còn có thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ nào khác để hại em nữa không, rời khỏi nơi này là lựa chọn nhất.”
Lam Tuyết đồng ý gật đầu, nghi hoặc hỏi : “Tôi có thể đưa con rời đi, thế nhưng còn anh tại sao cũng phải rời đi?”
“Tôi. . .” Hách Nguyệt muốn nói lại thôi, trong lòng không có dũng khí nói ra, liền tìm một cái cớ : “Tôi không rời xa được hai đứa nhỏ.”
“Vậy tất cả những thứ bây giờ anh đang có. . .”
Hách Nguyệt lập tức ngắt lời cô : “Tât cả đều không quan trọng.”
Hách Nguyệt lái xe đưa hai đứa nhỏ ra sân bay, khoảng bốn tiếng trước khi máy bay cất cánh.
Trong đêm tối mù mịt, chỉ còn rất ít người ngồi trong sảnh chờ ở sân bay.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ kính sát đất đã là đêm khuya, máy bay ở đường bay sáng rực ánh đèn.
Hoan Hoan, Lạc Lạc nằm trên đùi ba mẹ ngủ một giấc thật ngon.
Trông chúng thật vô lo vô nghĩ, không màng thế sự ngoài kia.
Lam Tuyết ngồi ở bên cạnh Hách Nguyệt nhìn màn đêm ngoài cửa kính, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi không mang theo gì, còn không kịp nói lời từ biệt với Nhược Hi. Thậm chí còn chưa giải quyết xong công việc ở công ty …… “
Hách Nguyệt ngắt lời cô, nhẹ giọng nói:”Em không cần mang theo gì cả, chỉ cần mang theo người và hộ chiếu. Còn bạn tốt của em, hiện tại cô ấy không có thời gian quan tâm tới em nên chúng ta cứ an toàn ở đó rồi liên lạc lại với cô ấy. Dù sao nơi chúng ta tới cũng không xa lắm, nếu lỡ có việc gì có thể bay trở về thăm họ.”
“Chúng ta đi đâu vậy?” Lam Tuyết nghiêng đầu nhìn Hách Nguyệt Nhiên, nhìn thật kĩ dáng vẻ đẹp trai của anh rất bất an.
Lúc này, khuôn mặt anh trông phờ phạc, tiều tuỵ đến đáng thương.
Có lẽ gần đây đã xảy ra qua nhiều chuyện nên họ giờ đã sức cùng lực kiệt Hách Nguyệt dựa vào thành ghế, ngửa cổ nhìn bầu trời ngoài cửa kính, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia hy vọng mong chờ.
“Korsmo…” Anh nhẹ nhàng thốt ra câu.
Lam Tuyết đột nhiên ngẩn người, nhớ tới 5 năm trước, tâm tình bỗng dao động.
Korsmo là một tiểu bang của Mỹ có dân số thưa thớt, đất đai rộng lớn, tài nguyên dồi dào, môi trường được xếp vào danh sách những đất nước sạch đẹp nhất thế giới, cuộc sống và con người thân thiện, mến khách.
Điều quan trọng là nếu mua nhà ở nước này thì có thể nhập cư và cư trú lâu dài.
Thời đại học, Hách Nguyệt từng yêu cầu cô học tiếng Korsmo hơn một năm còn anh đã học được hơn ba năm.
Khi Lam Tuyết đang trầm ngâm, Hách Nguyệt xúc động nói: “5 năm trước, tôi đã chuẩn bị đến nơi này. Tôi vẫn luôn tràn ngập mong chờ muốn đến nơi này.”