Chương 293: Phản bội
Tút tút.
Kiều Huyền Thạc để điện thoại di động xuống không bao lâu, tin tức của Bạch Nhược Hy phát tới.
Anh cầm điện thoại di động lên, chờ mong nhìn video mà Bạch Nhược Hy sẽ cho anh.
Mở ra, màn hình xuất hiện một màn để anh dừng lại.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, chăm chú nhìn màn ảnh, lạnh lẽo khí tràng từng điểm từng điểm đang ngưng tụ.
Đến khi video phát xong, anh mới chậm rãi để điện thoại di động xuống, nhìn qua phía trước ánh mắt trở nên không có tiêu cự, anh rơi vào trầm tư lạnh lẽo.
Cái video này, đủ để chứng minh hết thảy.
Mặc dù không thể làm thành lời chứng vật chứng, nhưng để anh thấy chân tướng càng thêm tới gần một bước.
Kiều Huyền Thạc cầm điện thoại di động lên, lập tức bấm số điện thoại của A Lương.
“Cậu ba.” Giọng nói của A Lương một mực cung kính truyền đến.
Kiều Huyền Thạc nhẹ giọng hỏi: “Tình hình như thế nào?”
“Không có bất kỳ khác lạ cả, Kiều Nhất Hoắc sinh hoạt đều rất bình thường, ngày đều đến hai nơi tạo thành một đường thắng, nhà họ Kiều cùng công ty, không ham mê gì, cũng không có gì đặc biệt hứng thú yêu thích”
“Tiếp tục theo dõi, lúc cần thiết, bắt giam lại.”
*Vâng” A Lương Chinh đáp.
Kiều Huyền Thạc nghĩ nghĩ, lại nói: “Phái người giám sát Doãn Âm”
“Vâng”
“Cẩn thận một chút, đừng bại lộ thân phận”
“Vâng”
Kiều Huyền Thạc ngắt điện thoại, chậm rãi thả ở trên bàn làm việc.
Trên bàn công tác còn trưng bày một đống văn kiện, anh nhìn thời gian trên vách tường, nhìn nhìn lại văn kiện đã chất thành vài ngày, trầm tư một lát, lập tức lấy văn kiện ra, tiếp tục công việc.
Nhà họ Doãn.
Trời tối
Bóng đen đẩy thư phòng mật mã ra, hướng bên trong nhập mật mã vào, tút tút tút thử qua mấy lần, đều sai lầm.
Cô ta lòng nóng như lửa đốt, bất an lại đưa vào một lần.
Két, một tiếng, cửa mở.
Bóng đen tâm tình một trận vui thích, chậm rãi đẩy cửa ra đi vào, buông tay đóng cửa lại về sau, lập tức chạy đến bàn làm việc, chạy đến chõ để máy vi tính phía trước.
Cô ta không chút do dự, cô đã chuẩn bị xong USB cắm vào máy tính.
Ấn mở ra.
Máy tính trong nháy mắt bị rót vào một trận kiểu mới virus, phần mềm Tự động lắp đặt bên trong.
Ánh sáng trên máy vi tính chiếu rọi trên bóng đen, lộ ra nàng khăn che mặt thần bí.
Máy tính đột nhiên tự động phát ra cảnh báo.
““Cạch cạch cạch…” Một trận tạp âm dị thường lớn.
Doãn Nhụy bị dọa đến nỗi bỗng nhiên bịt lấy lỗ tai.
Hoảng sợ nhanh chóng rút USB ra.
Nhưng mà tạp âm quá kinh dị quá lớn , trong nháy mắt đều đánh thức mọi người trong nhà .
Doãn Nhụy gỡ USB ra muốn chạy trốn, nhưng vừa khi đi tới cửa, cửa bị mở ra, thư phòng đèn cũng trong nháy mắt cũng sáng lên.
Doãn Đạo lặng lẽ đứng ở trước, uy nghiêm mà doạ người.
Doãn Nhụy ỷ vào anh trai từ nhỏ yêu thương cô ấy, vội vàng nũng nịu giải thích: “Anh hai, em chỉ là muốn dùng máy vi tính của anh tra một chút tư liệu.”
Doãn Đạo lạnh lùng suy nghĩ rồi nhìn đến máy vi tính, khi máy tính phát ra loại báo động này, duy nhất chỉ có văn kiện cơ mật nhận xâm lấn, nhận công kích.
Doãn Đạo vươn tay, lạnh lùng như băng: “Giao ra”
“Anh hai, em không hiểu anh có ý tứ gì”
Cô ấy vừa nói xong, Doãn Đạo nộ khí lạnh lẽo quát: “Lập tức lấy ra”
“Á”
Một tiếng thanh thúy tiếng bạt tai quanh quẩn trong phòng.
Doãn Nhụy bị đánh đến đầu chuyển đến một bên, tóc tung bay trên trên gương mặt, đau rát đến choáng váng cả người, anh trai thương yêu cô nhất. Vậy mà đánh cô?
Cô ấy lòng đau đớn như dao cắt, bụm mặt gò má, bỗng nhiên quay đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ ủy khuất trừng mắt nhìn Doãn Đạo. Nước mắt rơi như mưa, phẫn hận cắn răng mỗi chữ mỗi câu: ‘Anh hai, anh vậy mà đánh em? Anh vậy mà đánh em? Ô ô ô… Anh vậy mà đánh em…”
Khóc đến cuối cùng, cô ấy tức giận rống to, “Anh chưa từng đánh qua em, mắng qua em, anh nói em là em gái mà anh yêu nhất, anh tại sao có thể đối với em như vậy?”
Doãn Đạo cắn răng, híp mắt như khát máu như ma quỷ lạnh lẽo, ngữ khí như là địa ngục phát ra: “Từ nhỏ đến lớn, anh yêu thương em, anh nghĩ em so bất luận kẻ nào đều tinh tường, anh có thể tùy theo em tùy hứng, tùy theo em đùa nghịch, tất cả mọi việc đều có thể chiều theo em, thậm chí vì hạnh phúc của em anh có thể hủy đi chính mình…”
Anh ta nói, hai con ngươi đỏ bừng, cắn chữ như là máu chảy xuống phẫn nộ: “Anh đối em như vậy, không cầu em có cái gì hồi báo, cho dù nuôi con chó cũng sẽ không quay đầu ngược lại cắn anh một cái, nhưng mà hai mươi mấy năm anh nỗ lực yêu thương em, em không coi anh ra gì , còn không bằng một câu của Kiều Huyền Thạc?
Nói xong, Doãn Đạo từ bên người cô ấy đi qua, đụng vào bờ vai của cô ấy, Doãn Nhụy bị đụng liền lui lại một bước, lảo đảo đứng không vững. Cô chỉ nhìn bóng lưng anh trai mình quay đi.
Doãn Nhụy hoảng hồn.
Cô ấy từ trước tới nay chưa từng gặp qua Doãn Đạo hung ác như thế với mình.
Anh hai, cảm giác này giống như đối đãi một người xa lạ.
Cô khẩn trương tiến lên, khiếp sợ đi theo, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn: “Anh hai, thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh tha thứ cho em đi, em thật không biết Huyền Thạc muốn em làm cái gì, anh ta chỉ là để cho em đem USB cắm vào trong máy vi tính của anh mà thôi, chuyện gì khác đều không cần làm.”
Doãn Đạo nghe lời giải thích của cô ấy mà mắt điếc tai ngơ, càng không thèm nhìn đến sự bi thương trên khuôn mặt của Doãn Nhụy, giờ phút này, trong mắt anh ta chỉ có kẻ phản bội cùng đáng hận.
Bị phản bội không sợ, sợ nhất là bị người mà mình thương yêu nhất phản bội, để anh ta triệt để tuyệt vọng, cảm giác hai mươi mấy năm yêu thương là uổng phí, là không đáng.
Anh ta đi đến trước bàn ngồi xuống, lập tức lôi ra bàn phím điền mật mã vào.
Anh ta khẩn trương mà nhanh chóng kiểm tra máy tính, để xem có chương trình gì xâm lấn.
Doãn Nhụy yếu ớt đứng bên cạnh anh ta, cúi đầu, nước mắt chảy ngang, hút lấy cái mũi, ủy khuất nghẹn ngào: “Anh hai, anh tha thứ cho em có được hay không? Anh thương yêu em nhất, không phải sao?”
Doãn Đạo chuyên tâm xem xét.
Nhìn trên màn hình thấy xuất hiện một phần mềm bí ẩn, cả người anh ta đều luống cuống.
Anh ta bỗng nhiên dùng sức bấm bàn phím, thế nhưng không hề có tác dụng.
Lập tức, anh ta tức giận đến đứng lên, đi đến nguồn điện, phẫn nộ cầm lấy bàn phím đập, máy tính cũng giơ lên đập mất.
“Phanh phanh phanh…” Âm thanh điếc tai nhức óc trong nháy mắt tràn ngập trong không khí, Doãn Đạo ngang ngược khí tràng dọa đến Doãn Nhụy trốn ở nơi hẻo lánh run lẩy bẩy.
“Đáng chết.” Anh ta giận dữ mắng mỏ một câu, Đem máy tính đập vỡ, nhưng anh ta biết, loại virut mới này sẽ không diệt được bởi vì cắt điện hay hủy hoại.
Nó sẽ Phá giải được mọi thứ mới dừng lại.
Từ lúc Doãn Nhụy đem USB cắm vào máy vi tính của anh ta, anh ta biết đã không thể cứu vãn tình hình.
Doãn Nhụy bị sự hung tàn của Doãn Đạo dọa đến trốn ở nơi hẻo lánh thút thít.