Chương 527:
Sâu trong rừng trúc.
Lam Tuyết cất điện thoại vào túi quần, khóe miệng mỉm cười, đeo bao tay vào, cầm xẻng đi đào măng.
Mặc dù không biết người đàn ông này đến đây làm gì, nhưng trong lòng cô rất mong đợi sự xuất hiện của anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi chú ý tới động tĩnh xung quanh.
Trời dần ngả về chiều, mây đỏ rợp bóng rừng trúc, hoàng hôn đỏ rực xen lẫn màu xanh ngọc bích.
Lam Tuyết đã đào sẵn một giỏ măng, cô ấy tháo găng tay và xách giỏ đi về hướng xe đạp.
Bước từng bước trên bụi cây, đúng lúc này, một con rắn lục bất ngờ xuất hiện, nhanh chóng xẹt qua dưới chân cô, cắn vào chân cô.
“A …” Một tiếng hét lên, Lam Tuyết sợ tới mức ném cái giỏ đi, cô đột ngột lùi lại, ngã xuống cỏ.
Cô kinh hãi nhìn con rắn bò đi, mặt biến sắc hơi run lên vì sợ hãi.
Tiếng hét của cô cũng khiến Hách Nguyệt đang chuẩn bị đến gần hoảng hốt.
“Lam Tuyết ..”. Hách Nguyệt hoảng sợ hét lên, lo lắng chạy về phía phát ra tiếng hét.
Lam Tuyết nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh: “Ở đây…”
“sao vậy? có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?” Anh lo lắng chạy đến, khuôn mặt tối sầm và u ám, cảm xúc lo lắng tột độ.
Anh vội vàng chạy tới, lập tức quỳ một gối xuống, giữ vai Lam Tuyết, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lam Tuyết hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhìn về phía chân mình bị rắn cắn.
Hách Nguyệt nheo mắt, cau mày, lo lắng nâng chân cô đặt lên đùi anh.
Cô mặc váy ngắn, vạt váy từ trên đùi trượt xuống làm cho cô hoảng sợ: “Không …” Cô vội vàng túm chặt váy nhìn đến trên đùi.
Hách Nguyệt cúi xuống, liếc nhìn cái đùi trắng như tuyết của cô, khẽ nói: “Thân thể của em tôi rất quen thuộc, không có gì phải ngại ngùng cả.”
Trong phút chốc, mặt Lam Tuyết đỏ bừng, xấu hổ.
Không đợi cô phản ứng, Hách Nguyệt đã dùng miệng hút chặt nơi cô bị rắn cắn.
“Không cần, rắn không có độc.” Lam Tuyết vội vàng kêu lên.
Nhưng Hách Nguyệt vẫn mặc kệ cô giãy dụa, kéo đôi chân trắng nõn của cô, hút sạch máu ở trên vết thương rồi nhổ ra trên mặt đất.
Sau vài lần làm vậy, anh xoa xoa miệng và ngẩng đầu lên.
Lúc này, đôi mắt anh bắt gặp ánh mắt nóng bỏng và long lanh những giọt lệ của Lam Tuyết.
Cô nhìn Hách Nguyệt muốn bật khóc, Hách Nguyệt nở một nụ cười nhàn nhạt nói. “Tôi không nhìn thấy đó là loại rắn gì nên không biết nó có độc hay không, để đề phòng trường hợp bất trắc, chúng ta hãy đi bệnh viện ngay bây giờ …”
“Tôi đã nói là không có độc, tại sao còn giúp tôi hút máu, anh là đồ ngốc sao?”
Hách Nguyệt nhíu hàng lông mày, nghi hoặc hỏi: “Sao em lại khóc?”
“Vì sao lại làm như vậy?”
Hách Nguyệt cười khổ nhìn xuống chân của Lam Tuyết, quanh miệng vết thương đã chuyển sang màu đỏ tím, từ trong túi quần anh lấy ra một chiếc khăn tay rồi mở nó ra, thắt chặt chiếc khăn lên chân cô lại để ngăn cho máu lưu thông quá nhanh, anh vừa thắt chặt chiếc khăn vừa lẩm bẩm nói: “Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, em đối với tôi cũng như như vậy, bởi vì tôi đã từng bị em lừa gạt, cho nên tôi sẽ không tin lời của em nữa.”
Nói xong, anh liền bế cô lên, đi tới chỗ chiếc xe đạp trên con đường nhỏ, đặt cô ngồi ở ghế sau xe đạp.