Chương 570:
“Đổi chủ đề gì?”
Hách Nguyệt nhẹ nhàng cúi đầu, một giọng nói từ tính truyền vào tai Lam Tuyết, nói một cách thân mật và mờ ám: “Chúng ta hiếm khi không có hai đứa nhỏ ở cạnh, chúng ta hãy đi thăm bạn bè và cha mẹ một chút, sau đó chúng ta sẽ tìm một hòn đảo lãng mạn ở Tịch Quốc để nghỉ ngơi, cùng nhau hưởng tuần trăng mật trong thế giới chỉ có hai người chúng ta.”
“Tuần trăng mật?” Lam Tuyết mặt hơi đỏ bừng, tuy rằng rất mong đợi nhưng vẫn là từ chối, “Em không yên tâm khi xa hai đứa nhỏ quá lâu, chúng ta xử lý xong chuyện ở đây, vẫn nên mau chóng trở về đi.”
“Các con đã lớn, có thể tự lập, bên cạnh còn có hai cô bảo mẫu tin cậy chăm sóc, nói chuyện với các con hàng ngày. Chúng ta mỗi ngày đều sẽ cùng các con nói chuyện. Anh nghĩ Hoan Hoan, Lạc Lạc cũng mong chúng ta có một kỳ trăng mật khó quên.”
Lam Tuyết ghé vào lồng ngực rắn chắc của anh, thì thầm nói: Em cùng anh ở bên nhau, mỗi ngày đều không thể nào quên.”
“Hai người và bốn người không giống nhau.” Vừa nói Hách Nguyệt vừa hôn nhẹ vào má Lam Tuyết, nụ hôn dịu dàng khiến cô càng thêm ngượng ngùng, Hách Nguyệt mạnh miệng nói: “Chuyến trăng mật chỉ có hai người cứ quyết định như vậy đi, còn những chuyện khác anh đề sẽ nghe em, còn bây giờ hãy nghe anh.”
“Được.” Lam Tuyết không phản đối nữa, thật ra cô cũng rất mong chờ. Ở nước ngoài một năm, mối quan hệ của cô và Hách Nguyệt sẽ từ từ nóng lên, hóa giải được những hiểu lầm và nuối tiếc trong quá khứ, lại yêu nhau lần nữa. Cảm giác của mối tình đầu lại quay trở về”
Khi bọn họ lái xe đến gần biệt thự đại tướng, Lam Tuyết nhìn thấy một màn qua cửa sổ xe, lo lắng ngồi dậy từ trong ngực Hách Nguyệt, ấn vào cửa sổ xe, lo lắng nói: “Nguyệt, người phụ nữ đó hình như là… Triệu Toa Na.”
Hách Nguyệt quay đầu nhìn từ phía sau xe.
Tình cờ thấy Triệu Toa Na bị hai người đàn ông dắt lên xe.
Lam Tuyết khó hiểu lẩm bẩm: “Cô ấy có vẻ rất sợ hãi, bỏ xe giữa đường và đi cùng hai người đàn ông, điều này rất kì lạ, cô ấy có bị đe dọa không?”
Hách Nguyệt nheo mắt nhìn về phía xa xăm, im lặng.
“Chúng ta có nên quay lại để theo dõi họ không?”. Lam Tuyết lo lắng hỏi.
Lúc này, tài xế nói: “Chị ơi, đây là đường một chiều, muốn rẽ thì phải đến ngã tư đèn giao thông phía trước, quay lại được thì cũng không đuổi theo được.
Chiếc xe đang chạy hướng ngược lại. “
Hách Nguyệt bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, cứ lái đi.”
Lam Tuyết nhìn chiếc xe biến mất càng lúc càng xa, cô bình tĩnh lại nhìn Hách Nguyệt: “Không quan tâm sao?”
“ Không quan tâm.” Hách Nguyệt cười lẩm bẩm: “Chúng ta không thể kiểm soát mọi việc.”
…
Xe dừng ở nhà riêng của đại tướng, Hách Nguyệt xuống xe sau khi thanh toán xong, cầm lấy vali, dẫn Lam Tuyết đến trước cổng sắt.
Lúc này, họ phát hiện ra Tinh Thần và A Lương đang túc trực ở chốt cạnh cổng.
Anh vừa định bấm chuông cửa, A Lương và Tinh Thần nhìn thấy anh, bọn họ hưng phấn rời vị trí, chạy đến trước mặt anh, Thẩm phán Hách? Là anh thật sao? Anh đã trở lại?
Tinh Thần mở cửa, lấy hành lý hào hứng: “Đã lâu không gặp, Thẩm Phán Hách, cô Lam Tuyết, cô cũng về rồi?”
Lam Tuyết gật đầu mỉm cười chào họ một cách lịch sự.
Hách Nguyệt cũng cười, khiêm tốn nói: “Đã lâu không gặp. Tôi đã từ chức và không còn là thẩm phán, gọi tôi là Hách Nguyệt được rồi.”
“Cậu Hách, cô Lam, vào nhanh đi tôi sẽ thông báo cho cậu ba.” A Lương đẩy hành lý vào.
Khi Tinh Thần quay lại, Lam Tuyết và Hách Nguyệt đi vào phía sau A Lương.
Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hi vừa mặc quần áo cho bọn trẻ, họ bước ra khỏi phòng làm việc với ba đứa trẻ trong tay, A Lương đẩy cửa bước vào.
“ Cậu ba, cậu xem ai tới đây?” A Lương hào hứng nói.
Kiều Huyền Thạc đang ôm hai đứa trẻ trên tay thì giật mình, khi nhìn thấy người bạn đã lâu không gặp ở cửa, một niềm vui lẫn ngạc nhiên trào dâng trong lòng.
Anh lập tức đặt hai đứa trẻ xuống và sải bước tới.
Hách Nguyệt cũng vui mừng phấn khích sải bước, hai người ôm chặt lấy nhau, nắm chặt tay rồi đập mạnh vào lưng nhau, kiểu ôm mạnh mẽ dường như trút được nỗi niềm khao khát nhưng kiềm chế nhất trong lòng.