Ngồi máy bay mười một tiếng đồng hồ, cả người cô ê ẩm khó chịu, đau lưng đến đứng cũng không vững. Khương Phong Dũng cúi người bế cô lên, vệ sĩ theo sau xách hành lý.
Anh nhẹ nhàng ôm cô trong lòng, đi từng bước nhẹ nhất có thể. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ đây là lần thứ hai cô đi xa như vậy! Lần trước đến Anh, cô cũng gặp tình trạng như vậy, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài.
- ---------------
Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn một ngày thì Ngọc Uyển Quân cũng lấy lại tinh thần khỏe khoắn để đi chơi. Khương Phong Dũng đưa cô xuống tầng dưới ăn buffet sáng, cả hai xuống khá trễ nên hầu như chỉ còn một vài món.
Ngọc Uyển Quân không nghĩ ngợi, cầm theo cái dĩa và cây gắp, đi vòng quanh chọn món ăn. Khương Phong Dũng cũng theo sau cô, mỗi cái cô gắp một miếng thì anh đều gắp theo.
Chọn món xong, cả hai đến ngồi bàn cạnh cửa kính sát đất. Phong cảnh ở đây rất đẹp, các cô gái sống ảo đều sẽ rất thích chụp ảnh với phong cảnh thế này!
Ngọc Uyển Quân vừa ăn vừa nhìn cảnh bên dưới thành phố, người qua người lại rất đông đúc. Khương Phong Dũng nhìn theo hướng mắt cô, sau đó nhìn cô, hỏi nhỏ:
_ Muốn chụp ảnh không? Cảnh ở đây rất đẹp.
_ Không muốn, em không thích chụp ảnh.
_ Vậy chúng ta cùng chụp?
Ngọc Uyển Quân nhìn anh một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý. Dù sao chụp cả hai cũng cảm thấy tự nhiên hơn.
Sau khi ăn sáng, anh đưa cô đi tham quan hội chợ buổi sáng của Pháp. Ở đây rất đông người, mỗi ngày đều có rất nhiều người ghé qua đây! Vào các ngày cuối tuần còn đông hơn bình thường rất nhiều!
Với vẻ ngoài xinh đẹp trẻ trung của Ngọc Uyển Quân, cô được rất nhiều người chú ý đến. Khương Phong Dũng cũng không ngoại lệ, vẻ đẹp lạnh lùng, thần thần bí bí của anh càng thu hút nhiều phái nữ ngoại quốc hơn.
Một người phụ nữ đi đến, cầm điện thoại đưa đến trước mặt hai người họ. Vẻ mặt đang chăm chú quan sát biểu cảm của Khương Phong Dũng. Anh cũng chú ý thấy, vội lên tiếng từ chối:
_ Xin lỗi, tôi có vợ rồi!
_ Tôi biết. Tôi muốn xin wechat của chị gái này.
Người phụ nữ kia mỉm cười vui vẻ đưa điện thoại về phía Ngọc Uyển Quân. Vừa rồi quan sát anh là sợ anh sẽ giữ vợ, một wechat cũng không cho. Ngọc Uyển Quân bất ngờ với lời nói của người phụ nữ kia, nhất thời không thể trả lời được!
Khương Phong Dũng đen mặt, dám ở trước mặt anh xin cách thức liên lạc với vợ anh sao? Thật không biết đường đi cạm bẫy thế nào mà!
Sát khí tỏa ra từ người anh khiến cho cô đứng bên cạnh cũng cảm thấy lạnh. Cô vội vàng nhìn người phụ nữ kia từ chối lịch sự, ở lại một lúc chắc nơi này bị anh làm cho lạnh cóng hết mất.
_ Chị ơi, thật sự xin lỗi. Tôi không có tài khoản wechat.
Nói xong liền kéo Khương Phong Dũng đi mất, thật khiến người khác sợ chết đi được mà! Anh nhìn vẻ mặt sợ hãi kia của cô thì lấy lại vẻ mặt dịu dàng, nhìn cô bật cười, nói:
_ Em sợ gì chứ? Anh cũng đâu lấy mạng người ta?
_ Nhưng khí thế của anh... Aida, người ta là phụ nữ mà anh cũng không tha nữa là sao? Thùng giấm nhà anh, muốn nổ liền nổ, chẳng báo trước gì cả!
_ Đã là bất ngờ thì báo trước lại mất vui rồi!
Ngọc Uyển Quân á khẩu, thật không thể nói lại anh mà! Cả hai tiếp tục đi về phía trước, vừa thấy gian hàng bán mực nướng gần đó là cô đã ghé vào ngay. Mực tươi sống vừa đặt lên bếp, mùi tanh đã xông thẳng vào mũi cô, khiến cô muốn nôn ngay tại chỗ.
Cảm thấy biểu hiện khác thường của Ngọc Uyển Quân, Khương Phong Dũng quay sang nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, lo lắng hỏi:
_ Bà xã, em không sao chứ? Không khỏe ở đâu sao?
_ Không sao, chúng ta kiếm món khác ăn đi!
Khương Phong Dũng nắm tay cô đi tiếp, lại thấy gian hàng mực nướng, tuy rất thèm nhưng cơ thể không cho cô đến gần. Anh chú ý thấy cứ nghe mùi tanh của đồ tươi sống thì cô lại buồn nôn.
Trong đầu nghĩ đến một vấn đề, cố ý dẫn cô đi gần chỗ cá hấp gần đó! Cơn buồn nôn lại trào lên, cô liền đưa anh đi xa nơi đó ra. Lúc này anh mới khẳng định, ý nghĩ của mình là đúng. Thế là đưa cô ra khỏi hội chợ, bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện.
Ngọc Uyển Quân khó hiểu, vẻ mặt ngây thơ nhìn anh một lúc. Vẻ mặt bây giờ của anh như đang trông chờ một điều gì đó! Cô thắc mắc hỏi:
_ Ông xã, anh làm sao vậy? Tự dưng lại đến bệnh viện làm gì? Em và anh đều không bị gì mà!
_ Em có. Chúng ta đi khám phụ sản.
_ Phụ sản?
- ---------------
Sau khi kiểm tra kĩ càng thì cả hai ngồi chờ kết quả siêu âm. Khương Phong Dũng cứ đứng ngồi không yên, đi đi lại lại khiến người khác phải khó chịu.
Mọi người ngồi bên cạnh cảm thấy anh như đi lộn khoa khám bệnh. Nhiều người chỉ tay nói này nói kia, Ngọc Uyển Quân đưa tay kéo anh ngồi xuống ghế, nói nhỏ:
_ Anh đừng kích động như vậy! Rất nhiều người nhìn anh đó! Cũng không biết là em có mang hay không, vui sớm như vậy làm gì?
_ Anh không tin anh? Khả năng của anh em cũng không phải không biết! Cũng đã lâu như vậy rồi, không có cũng rất buồn đó!
Quá là mệt với mấy câu nói của anh, thật không thể nào đấu khẩu lại người đàn ông này mà! Qua một lúc lâu, y tá ra gọi tên cô, anh vội vàng đứng lên đi theo vào phòng nhận kết quả.
Vừa nhận xong kết quả, anh đã vội chạy ra ngoài, nhìn người con gái anh yêu, bây giờ lại mang dòng máu của anh. Anh vui mừng chạy đến quỳ gối xuống trước mặt cô, không giấu được cảm xúc của mình, anh nói lớn:
_ Bà xã, em mang thai thật rồi! Chúng ta có con thật rồi!
Ngọc Uyển Quân nghe anh thông báo kết quả, niềm xúc động của một người mẹ dâng trào trong cô. Cô vui mừng ôm chầm lấy anh, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Khương Phong Dũng cũng không ngoại lệ, đứa con đầu lòng lại nảy sinh trong tình trạng cả hai đang hưởng trọn hạnh phúc vừa cưới. Nhưng là lần đầu có con, cảm xúc của bậc làm cha làm mẹ luôn khiến người khác phải vỡ òa xúc động.