Vừa uống vào đã nhổ ra, mặt mày cô ta nhăn nhó khó chịu, nhìn hành động này thì anh và cô cũng biết Hoàng Minh đã giở trò trong ly nước.
Ngọc Uyển Quân thấy vậy liền giả vờ quan tâm, giọng nói ba phần lo lắng bảy phần cười chê:
_ Lộ tiểu thư, nước của chúng tôi không ngon sao? Hay là đồ cướp của người khác rất khó uống?
_ Cô... là anh đã để muối vào ly nước đúng không?
_ Sao có thể, lúc nãy tôi để rất nhiều đường mà!
Hoàng Minh giả vờ như mình vô tội, Ngọc Uyển Quân và Khương Phong Dũng cười như được mùa. Lộ Dao bị mất mặt, tức giận đến đỏ mặt, cô ta nào muốn bỏ qua, liền cầm ly nước lên định hất vào người Hoàng Minh nhưng lại chuyển hướng sang Ngọc Uyển Quân.
Khương Phong Dũng nhìn thấy hành động của cô ta, đưa người ra che chắn cho cô. Ngọc Uyển Quân theo thế lấy tay che mặt mình, lấy không bị gì liền nhìn lên, thân hình to lớn của anh đang che chở cho cô.
Hoàng Minh đi đến xô ngã cô ta xuống ghế, thuận tay rút điện thoại ra gọi cho bảo vệ:
_ Mau cho người lên phòng Khương tổng.
Lộ Dao thấy mình vừa làm ra chuyện sai trái liền muốn đi đến xin lỗi nhưng đã bị Hoàng Minh ngăn lại, cậu nói nhỏ:
_ Cô là muốn chết sao?
Ngọc Uyển Quân đưa tay đỡ anh ngồi xuống, cởi bỏ áo khoác ngoài cho anh, áo sơ mi bên trong cũng bị dính một mảng khá lớn.
Cô nhìn sang phía Lộ Dao, tức giận đi đến tát cho cô ta một cái rõ đau, lời nói lúc tức giận cũng không kiểm soát được:
_ Thông báo xuống dưới, từ nay về sau ai cho cô ta vào Khương thị, lập tức đuổi việc. Chuyện hợp đồng, bảo Lộ tổng đến bàn lại, còn giao cho con gái ông ta thì chấm dứt hợp đồng.
_ Ngọc Uyển Quân, cô có tư cách gì mà nói chuyện kiểu đó với tôi, Khương Phong Dũng còn không lên tiếng thì cô là gì mà lên tiếng?
_ Là Khương thiếu phu nhân.
Khương Phong Dũng nhịn không được mà trả lời cô ta, Ngọc Uyển Quân quay lại nhìn anh rồi lại nhìn cô ta, giọng nói càng lạnh lùng hơn:
_ Đã nghe rõ chưa? Cút!
Lộ Dao nhất quyết không đi, định đến cầu xin anh nhưng đã bị bảo vệ kéo đi, còn lớn tiếng gọi lại:
_ Khương Phong Dũng, anh không được làm như vậy, tôi là người đại diện của Lộ thị, anh không được cho cô ta toàn quyền xử lý.
Lời nói đã mất dạng, cô nhìn Hoàng Minh dặn dò:
_ Chuẩn bị bộ đồ mới cho Phong.
_ Được!
Ngọc Uyển Quân quay lại ngồi cạnh anh, đưa tay định cởi luôn áo sơ mi của anh nhưng đã bị anh chặn lại, thắc mắc hỏi:
_ Em định làm gì?
_ Cởi áo, nước thấm vào sẽ bị cảm.
_ Tôi tự làm được!
Cả hai cùng ngượng ngùng quay đi, cô cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình đã vượt quá sự cho phép. Cơ thể trần của anh thật sự rất hoàn mỹ, sáu múi rõ rệt, cơ tay săn chắc, bờ vai rộng, có thể khiến cho mọi cô gái phải điêu đứng.
Ngọc Uyển Quân quay mặt theo hướng khác nên không thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp này của anh chồng. Hoàng Minh rất nhanh đã quay lại, trên tay cầm theo một túi đồ.
Cậu đi vào, thấy hai người nhìn hai hướng, gương mặt vừa hết đỏ của cô lại bị câu nói của Hoàng Minh mà đỏ thêm:
_ Quân Nhi, em bị sao vậy, không lo cho Phong Dũng sao?
_ Em...
_ Mau đưa đồ đây!
Ngọc Uyển Quân định trả lời, lại bị anh cướp lời, theo quán tính cô quay người, thấy anh đang khỏa nửa thân trên, vội quay đi chỗ khác, nói lớn:
_ Em ra ngoài đây, anh thay đồ đi!
Cô chạy vội đi, nụ cười của anh không tự chủ lại cong lên, Hoàng Minh nhìn theo sau mà khó hiểu lại thấy anh đang cười, liền hiểu ý, lên tiếng trêu chọc:
_ Thì ra là.... ngại ngùng. Vẫn chưa sao?
_ Chuyện gì?
_ Thì là... chuyện đó đó!
Khương Phong Dũng vỗ vỗ vào vai Hoàng Minh, lời nói nửa thật nửa đùa:
_ Cậu cũng nên tìm một người làm chuyện đó rồi! Nghe nói Quân Nhi có một cô bạn thân rất xinh đẹp, tôi thấy rất hợp với cậu!
_ Aida, tôi còn phải dự tiệc cưới của cậu nữa! Còn phải đợi cậu có con tôi mới lấy vợ!
_ Là thích "trâu già gặm cỏ non" sao?
_ Cũng rất được!
Hai người đàn ông cùng nói chuyện, tâm sự với nhau về chuyện có vợ, lại dự định làm thông gia với nhau, đúng là khi đàn ông ở với nhau thì chả ai muốn trưởng thành cả!
Ngọc Uyển Quân ra ngoài mua ít đồ ăn trưa, vừa ra đến cửa đã gặp ngay thư kí quyền năng Vy Vy. Cô đây vừa xử lý tiểu tam xong, lại chẳng muốn gây nghiệp thêm, nên đã phớt lờ cô ta.
Vy Vy lại muốn gây chuyện, chắn ngang đường của cô, ánh mắt khiêu khích lộ rõ. Lời nói lại dụ dỗ cô đến kiếm chuyện với cô ta đi.
Ngọc Uyển Quân hiền lành thánh mẫu, nào muốn kiếm chuyện với người phàm mắt thịt như cô ta. Đưa tay đẩy tay cô ta ra, lời nói lạnh lùng khiêu khích:
_ Vy Vy chị, lại muốn chồng em để điều chị đi nơi khác làm việc sao? Đừng kiếm chuyện, chuyện gì thì chị cũng thất thế!
Ngọc Uyển Quân quay người rời đi, lại nghe Vy Vy nói:
_ Cô nghĩ mình quan trọng với anh ấy vậy sao? Không có cô thì có lẽ bây giờ chỗ cô đang đứng là của tôi rồi!
_ Chị thích đứng chỗ của em hả? Đây, chị lại đứng đi, em cũng đi ngay á mà!
_ Cô...
Ngọc Uyển Quân chỉ vào chỗ mình vừa đứng, khiến cho Vy Vy tức giận không thôi. Ánh mắt căm ghét của cô ta nhìn theo bóng lưng của cô, tức giận đến không thể làm được gì!